Của Lễ Của Linh Hồn
“Khi nào ai dâng cho Đức Giê-hô-va một của lễ
chay, thì lễ vật người phải bằng bột lọc có chế dầu, và để nhũ hương lên trên” — Lêvi
ký 2:1
Nhiều loại của lễ khác nhau được đem đến
Đền Thờ mỗi ngày. Một số thì bắt buộc, những thứ khác thì tự nguyện. Một số con
sinh là động vật, một số khác là chim chóc, và một thứ nữa là bột lọc. Nhưng có
một của lễ đặc biệt được Đức Chúa Trời ưa chuộng hơn tất cả các thứ khác. Của lễ
được gọi là của lễ mincha. Đây là một của lễ tự nguyện được làm bằng bột
lọc và dầu.
Trong khi mô tả các thứ của lễ khác,
khi Kinh Thánh đề cập đến người đem của lễ đến, thì chỉ đề cập "ai" hay "người
nào".
Nhưng khi mô tả của lễ mincha, từ ngữ Do-thái thường mô tả người đến thờ lạy
là nefesh, nghĩa là "linh hồn". Câu này sát nghĩa đọc là: "Khi một linh hồn
đem của lễ chay dâng cho Đức Giê-hô-va…". Đây là cách bậc
thánh hiền Do-thái học biết việc đem dâng của lễ đặc biệt nầy vốn dĩ được Đức
Chúa Trời ưa thích.
Đây là lý do tại sao: Hết thảy các của lễ
khác thường do những người giàu có mang đến. Duy nhứt họ mới có thể dâng động vật
và chim chóc. Nhưng người nghèo sẽ mang của lễ chay đến. Họ sẽ cấy lúa, xay bột,
và đem thứ đạm bạc của họ để dâng lên làm của lễ cho Đức Chúa Trời. Bởi vì đây
là một của dâng khó làm lắm, Đức Chúa Trời nhìn thấy nó giống như thể người đó
đang dâng cho Đức Chúa Trời chính linh hồn của mình vậy! Các của lễ ít ỏi của người
nghèo rất quí báu đối với Ngài hơn là những con sinh đắt tiền nhất của những
người giàu có.
Có một truyền thuyết kể rằng khi vua
Salomon đầu tiên xây dựng Đền Thờ, ông phân công việc thành nhiều phần hầu cho toàn
thể dân chúng có thể đóng một vai trò. Những người giàu có sử dụng tiền bạc của
họ để mua sắm các thứ và thuê nhân công. Người nghèo không thể làm được như thế
nên đã góp công xây dựng phần phía tây của bức tường bên ngoài bao quanh khu phức
hợp của Đền Thờ. Họ phải đẻo đá từ mỏ đá, đục và kéo chúng vào vị trí. Đó là
công việc ở hậu trường, phải chắc chắn, nhưng đó là công việc được làm ra bởi
lòng yêu mến Đức Chúa Trời.
Truyền khẩu dạy rằng Đức Chúa Trời đánh
giá cao công việc của người nghèo đến nỗi khi sự hiện diện của Ngài ngự xuống
trên Đền Thờ, sự hiện diện ấy đã giáng xuống trên bức tường phía Tây, do người
nghèo dựng nên. Một tiếng phán từ trời vang lên: "Ta sẽ không bao giờ rời khỏi bức tường
này và sẽ không bao giờ hủy diệt nó". Và thật vậy, đây là bức tường duy nhất
còn lại ngày nay – bức tường nơi mà người ta từ khắp nơi trên thế giới đổ về đó
đặng thờ lạy và cầu nguyện với Đức Chúa Trời, với một cảm giác gần gũi Ngài ở
đó.
Sứ điệp cho chúng ta rất là đơn giản:
không phải là bạn dâng bao nhiêu; mà là cách bạn dâng của lễ đó. Thậm chí sự
đóng góp nhỏ nhặt nhất cho các mục đích của Đức Chúa Trời cũng rất quan trọng đối
với Ngài. Và đôi khi – thường xuyên – chính những đóng góp nhỏ mà tạo ra sự
khác biệt rất lớn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét