Thứ Tư, 31 tháng 5, 2017

NÓI NĂNG CỦA TRÁCH NHIỆM.


Nói Năng Có Trách Nhiệm
Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: Hãy nói cùng những thầy tế lễ, là các con trai A-rôn, mà rằng: Thầy tế lễ chớ vì một người chết trong dân sự mà làm cho mình ra ô uế — Lêvi ký 21:1

Trẻ con nói ra những việc vui nhất. Thực vậy, đã có những chương trình truyền hình cung ứng phần giải trí đơn giản chỉ bằng cách nói chuyện với trẻ con và tung lên những đáp trả vui vẻ nhất của chúng. Cho dù đó là một câu trả lời trung thực một cách tàn nhẫn hay một sự hiểu lầm dễ thương, trẻ con nói ra những điều khiến cho chúng ta phải bật cười. Song hãy cẩn thận: Trong số những điều vui nhộn nhất mà trẻ con nói là những lời trích dẫn trực tiếp mà chúng nghe được từ người lớn trong cuộc sống của chúng.

Trong khi có thể là giải trí, nghe một đứa trẻ năm tuổi nói chuyện như người đã năm mươi tuổi, đôi khi những điều chúng nói đó chẳng phải là đáng cười đâu. Có lúc, khi một đứa trẻ lặp lại những gì chúng đã nghe một người lớn nói, kết quả là đáng xấu hổ hoặc đáng sợ. Cho dù đó là một lời nói xấu hay một ý ​​thành kiến, có khi những điều tệ hại nhất mà người lớn nói lại kết thúc nơi môi miệng của những đứa trẻ ngoan nhất.

Phần Ngũ Kinh của tuần này bắt đầu: “Hãy nói cùng những thầy tế lễ, là các con trai A-rôn, …”. Bậc thánh hiền Do-thái lưu ý rằng câu này có vẻ thừa. Có thể nên nói như vầy: "Hãy nói cùng các thầy tế lễ…". Tại sao "nói cùng""bảo với"?

Bậc thánh hiền giải thích rằng có một sứ điệp kép trong cả hai cách nói này. Sứ điệp thứ nhứt là Môi-se phải nói cùng các thầy tế lễ. Sứ điệp thứ hai, ấy là các thầy tế lễ cần phải cẩn thận với những gì họ nói với con cái của họ. Tiêu đề của phần Ngũ Kinh tuần này là Emor, có nghĩa là "nói". Chúng ta cần phải cực kỳ cẩn thận với những gì chúng ta nói, đặc biệt là khi trao đổi với con cái của chúng ta. Những lời chúng ta nói hôm nay sẽ là những lời chúng nói ra vào ngày mai.

Tâm trí của trẻ con khác với tâm trí của người lớn. Trẻ con dễ hấp thụ tất cả mọi thứ trên thế giới xung quanh chúng, đặc biệt là lời nói. Đây là lý do tại sao trẻ con học ngoại ngữ mau giỏi hơn người lớn. Khi những đứa trẻ năm tuổi chuyển đến Israel từ bất cứ nơi nào trên thế giới, chúng sẽ nói năng như người Do-thái trong một vài tháng. Nhưng một người lớn trong tình huống tương tự sẽ không nói năng như người Israel ngay cả sau nhiều năm tháng trôi qua! Trẻ con được dựng nên để tích hợp những gì chúng nghe thấy xung quanh chúng. Điều này có nghĩa là mọi thứ chúng ta nói trước mặt một đứa trẻ có nhiều ảnh hưởng hơn chúng ta tưởng tượng!

Mỗi khi chúng ta nói chuyện với trẻ con, chúng ta có một sức mạnh đáng kinh ngạc đối với những gì chúng sẽ nói và tin tưởng trong suốt quãng đời còn lại. Và trẻ con đang lắng nghe ngay cả khi chúng ta không nhận ra điều đó - khi chúng ta đang lái xe hoặc khi nói chuyện với vợ/chồng của chúng ta. Nếu chúng ta sử dụng lời lẽ với đầy sự thù hận, vô vọng, và không khoan dung, đó là những gì mà con cái chúng ta sẽ tiếp thu. Nhưng nếu chúng ta chọn lời lẽ đầy dẫy với tình yêu thương, đức tin, và sự hiểu biết, bạn có thể dám chắc các lời lẽ ấy sẽ được lặp lại trong tương lai. Vậy, hãy nói năng sao cho có trách nhiệm – vì ích của con cái chúng ta.


Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

CỦA LỄ CỦA LINH HỒN



Của Lễ Của Linh Hồn
Khi nào ai dâng cho Đức Giê-hô-va một của lễ chay, thì lễ vật người phải bằng bột lọc có chế dầu, và để nhũ hương lên trên — Lêvi ký 2:1

Nhiều loại của lễ khác nhau được đem đến Đền Thờ mỗi ngày. Một số thì bắt buộc, những thứ khác thì tự nguyện. Một số con sinh là động vật, một số khác là chim chóc, và một thứ nữa là bột lọc. Nhưng có một của lễ đặc biệt được Đức Chúa Trời ưa chuộng hơn tất cả các thứ khác. Của lễ được gọi là của lễ mincha. Đây là một của lễ tự nguyện được làm bằng bột lọc và dầu.

Trong khi mô tả các thứ của lễ khác, khi Kinh Thánh đề cập đến người đem của lễ đến, thì chỉ đề cập "ai" hay "người nào". Nhưng khi mô tả của lễ mincha, từ ngữ Do-thái thường mô tả người đến thờ lạy là nefesh, nghĩa là "linh hồn". Câu này sát nghĩa đọc là: "Khi một linh hồn đem của lễ chay dâng cho Đức Giê-hô-va…". Đây là cách bậc thánh hiền Do-thái học biết việc đem dâng của lễ đặc biệt nầy vốn dĩ được Đức Chúa Trời ưa thích.

Đây là lý do tại sao: Hết thảy các của lễ khác thường do những người giàu có mang đến. Duy nhứt họ mới có thể dâng động vật và chim chóc. Nhưng người nghèo sẽ mang của lễ chay đến. Họ sẽ cấy lúa, xay bột, và đem thứ đạm bạc của họ để dâng lên làm của lễ cho Đức Chúa Trời. Bởi vì đây là một của dâng khó làm lắm, Đức Chúa Trời nhìn thấy nó giống như thể người đó đang dâng cho Đức Chúa Trời chính linh hồn của mình vậy! Các của lễ ít ỏi của người nghèo rất quí báu đối với Ngài hơn là những con sinh đắt tiền nhất của những người giàu có.

Có một truyền thuyết kể rằng khi vua Salomon đầu tiên xây dựng Đền Thờ, ông phân công việc thành nhiều phần hầu cho toàn thể dân chúng có thể đóng một vai trò. Những người giàu có sử dụng tiền bạc của họ để mua sắm các thứ và thuê nhân công. Người nghèo không thể làm được như thế nên đã góp công xây dựng phần phía tây của bức tường bên ngoài bao quanh khu phức hợp của Đền Thờ. Họ phải đẻo đá từ mỏ đá, đục và kéo chúng vào vị trí. Đó là công việc ở hậu trường, phải chắc chắn, nhưng đó là công việc được làm ra bởi lòng yêu mến Đức Chúa Trời.

Truyền khẩu dạy rằng Đức Chúa Trời đánh giá cao công việc của người nghèo đến nỗi khi sự hiện diện của Ngài ngự xuống trên Đền Thờ, sự hiện diện ấy đã giáng xuống trên bức tường phía Tây, do người nghèo dựng nên. Một tiếng phán từ trời vang lên: "Ta sẽ không bao giờ rời khỏi bức tường này và sẽ không bao giờ hủy diệt nó". Và thật vậy, đây là bức tường duy nhất còn lại ngày nay – bức tường nơi mà người ta từ khắp nơi trên thế giới đổ về đó đặng thờ lạy và cầu nguyện với Đức Chúa Trời, với một cảm giác gần gũi Ngài ở đó.

Sứ điệp cho chúng ta rất là đơn giản: không phải là bạn dâng bao nhiêu; mà là cách bạn dâng của lễ đó. Thậm chí sự đóng góp nhỏ nhặt nhất cho các mục đích của Đức Chúa Trời cũng rất quan trọng đối với Ngài. Và đôi khi – thường xuyên – chính những đóng góp nhỏ mà tạo ra sự khác biệt rất lớn!


Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

TƯỞNG NIỆM THẤT BẠI.


Tưởng Niệm Thất Bại

Khi đến gần trại quân, Môi-se thấy bò con và sự nhảy múa, bèn nổi giận, liệng hai bảng chứng khỏi tay mình, bể ra nơi chân núi — Xuất Êdíptô ký 32:19

Shavuot, còn được gọi là Lễ của các Tuần lễ, kỷ niệm việc ban Mười Điều Răn cho con cái của Israel và qua họ, cho toàn thế giới. Chính ngày này, ngày thứ sáu của tháng Hê-bơ-rơ Sivan cách đây hơn ba ngàn năm, Môi-se đã từ núi Si-nai đi xuống với hai bảng đá trong tay. Chúng ta tưởng niệm ngày hôm nay với các bữa tiệc tùng, các buổi cầu nguyện đặc biệt, và như trong thời buổi của Đền Thờ, bằng cách dâng các của lễ lên cho Đức Chúa Trời.

Tuy nhiên, nếu bạn suy nghĩ về ngày ấy, tưởng niệm cái ngày đặc biệt này là một việc lạ lùng đấy. Có nhớ phần còn lại của câu chuyện không? Điều gì đã xảy ra khi Môi-se từ núi xuống chứ? Hay đúng hơn, điều gì đã xảy ra khi ông còn ở trên núi?

Đúng như thế đấy — tội lỗi con bò con vàng. Trong khi Môi-se còn ở trên núi Si-na-i, con cái Y-sơ-ra-ên đợi người ở dưới đất. Theo tính toán của họ, ông trễ lắm rồi, vì vậy họ quyết định "thế" ông bằng cách chế ra một hình tượng — một con bò con vàng. Vì vậy, khi Môi-se rời khỏi đỉnh cao của các từng trời, ông đi xuống với một dân tộc thờ lạy hình tượng! Hết thảy chúng ta đều biết việc gì xảy ra kế đó —Môi-se vứt đi hai tấm bảng đá, đập tan chúng thành từng mảnh.

Vậy, tại sao chúng ta lại tưởng niệm cái ngày bi thảm nầy chứ? Mãi cho đến khi Yom Kippur, bốn tháng sau, thì Đức Chúa Trời mới ban cho hai tấm bảng mới — và đó là hai tấm bảng sau cùng. Chắc chắn nó sẽ có ý nghĩa hơn để mà tưởng niệm!

Bậc thánh hiền Do-thái giải thích rằng chúng ta tưởng niệm ngày mà hai tấm bảng nguyên thuỷ đã được ban cho, mặc dù đó cũng là ngày mà chúng ta thất bại không nhận được chúng, vì sự thất bại là một phần của mọi thành công.

Chúng ta đã không nhận lãnh mười điều răn vào ngày đó, song ngày ấy là một bước tới gần với cái ngày mà chúng ta đã nhận lãnh. Khi trẻ con học đi, chúng ta tập tành các bước đi đầu tiên ngay cả khi vẫn còn nhiều sự lúng túng theo sau. Chúng ta không đợi đến ngày mà đứa trẻ đi đứng hoàn hảo rồi — chúng ta kỷ niệm bước đầu tiên kìa, điều nầy chắc chắn nối theo sau lần vấp ngã thứ nhứt.

Có phải bạn biết điều gì đã xảy ra với hai tấm bảng đá đầu tiên không? Những mảnh vỡ của chúng được giữ trong chiếc Hòm Thánh kia, nó đi theo con cái Y-sơ-ra-ên ở bất cứ đâu họ sẽ đi. Tại sao chứ? Bởi vì những thất bại của chúng ta đúng là một phần của các thành tựu trong việc chúng ta là ai. Những thất bại của chúng ta góp phần vào sự thành công của chúng ta cũng y như các thành tựu của chúng ta.

Vì vậy, lần tới đây bạn thất bại trong việc gì đó, (như hết thảy chúng ta sẽ không tránh khỏi), hãy dẹp sự thúc giục muốn tuyên dương đi rồi thay vì thế, hãy tưởng niệm! Đó là những mảnh vỡ của chúng ta mà cuối cùng làm cho chúng ta lại lành. Như Mục sư C.S. Lewis đã nói: "Những thất bại đó là ngón tay chỉ thẳng vào con đường dẫn đến thành công". Mỗi lần chúng ta thất bại, chúng ta càng đến gần với sự thành công hơn. Và đó là lý do để tưởng niệm.