Thái Độ Biết Ơn
“Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy truyền cho A-rôn
rằng: Cầm lấy cây gậy anh, giơ tay ra trên nước xứ Ê-díp-tô, trên rạch, sông,
bàu, và khắp mọi nơi có nước trong xứ, hầu cho nước hóa thành huyết; cả xứ
Ê-díp-tô, và trong những bình chứa nước bằng gỗ, bằng đá đều sẽ có huyết hết
thảy” — Xuất Ê-díp-tô ký 7:19
Môi-se và A-rôn đã xác
định rõ vai trò của họ. Môi-se sẽ là nhân vật lãnh đạo của con cái Israel, còn A-rôn
sẽ là phát ngôn viên của Môi-se một khi Môi-se cảm thấy mình bị giới hạn bởi cách
phát ngôn. A-rôn sẽ nói; còn Môi-se sẽ hành động. A-rôn sẽ đưa ra các lời hứa; còn
Môi-se sẽ phân phát. Hai anh em là một đội có được đủ sức mạnh và bù đắp cho các
nhược điểm của nhau.
Đây là trường hợp, bậc
thánh hiền Do Thái bị bối rối khi A-rôn, chớ không phải Môi-se, được truyền cho
phải bày ra ba trận dịch đầu tiên sau khi cảnh cáo Pha-ra-ôn. Há đây chẳng phải
là đấu trường của Môi-se sao? Môi-se bày ra phần còn lại của các trận dịch, thế
sao không bày ra ba trận dịch đầu tiên chứ?
Bậc thánh hiền giải
thích rằng trong khi Môi-se bày ra ba trận dịch đầu tiên, thì Đức Chúa Trời đã thực
thi một ngoại lệ vì lý do rất hay. Lý do ư? Lòng biết ơn.
Hai trận dịch đầu tiên
liên quan đến sông Ni-lơ. Hành động thứ nhứt biến nó thành huyết, và hành động thứ
hai mang lại trận dịch ếch nhái, chúng từ dưới sông lên. Sông Ni-lơ đã tử tế với
Môi-se. Nó đã trung thành cưu mang ông một cách an toàn khi còn là đứa trẻ, đưa
ông vào vòng tay của con gái Pha-ra-ôn. Môi-se mắc nợ sự sống của ông với sông
Ni-lơ. Và vì vậy, làm hại dòng sông ấy là không thích ứng với ông.
Trận dịch thứ ba, muỗi,
được bày ra qua việc đập trên mặt đất. Môi-se cũng biết ơn đất đai nữa. Khi ông
giết người Ai Cập, đất đã hả ra nuốt thi thể để bảo vệ Môi-se khỏi bị tổn hại
ngay lập tức, cung ứng cho ông đủ thì giờ để chạy trốn ra đồng vắng để được an
toàn. Môi-se cũng mắc nợ sự sống mình đối với đất đai nữa.
Trong việc chọn A-rôn khởi
đầu ba trận dịch đầu tiên, Đức Chúa Trời đã dạy cho Môi-se – và hết thảy chúng
ta – một bài học rất hay về lòng biết ơn: Nếu chúng ta biết ơn các đối tượng vô
tri vô giác, như sông và đất, chúng ta còn phải biết ơn nhiều hơn đối với con
người! Khi chúng ta học tập biết ơn mọi thứ trong cuộc sống của mình, chúng ta cũng
sẽ biết ơn con người là thể nào trong cuộc sống của chúng ta nữa.
Việc dân Israel làm nô
lệ trong xứ Ai Cập đã khởi sự với thái độ không biết ơn – người Ai Cập không biết
ơn vì sự tận tuỵ mà Giô-sáp đã làm cho họ. Sự cứu chuộc của họ khởi sự với thái
độ biết ơn.
Quí bạn ơi, sự cứu chuộc
luôn khởi sự với sự biết ơn. Khi chúng ta tập trung vào những thử thách của cuộc
sống và mọi thứ mà chúng ta không có trong cuộc sống, chúng ta bỏ qua mọi sự mà
chúng ta đang có. Chúng ta trở nên mù quáng với các tài nguyên và cơ hội của
mình. Hãy dành một chút thì giờ trong tuần này để thưởng thức các sự ban cho mà
chúng ta có trong cuộc sống – đồ vật và
con người. Khi làm như vậy, chúng ta sẽ thực hiện những bước đầu tiên hướng tới
sự tự do cá nhân của chúng ta và một mối quan hệ đời đời với Đức Chúa Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét