Đấng Hướng Dẫn Đời Đời
“Vì
Đức Chúa Trời nầy là Đức Chúa Trời chúng tôi đến đời đời vô cùng; Ngài sẽ dẫn
chúng tôi cho đến kỳ chết” — Thi thiên 48:14
Nhiều năm trước, một người bạn thân đi tour đến Ba
Lan để chứng kiến sự hủy diệt của Phát-xít Đức. Một điều khiến anh ấn tượng
là dòng chữ trên bức tường của những gì đã từng là một nhà hội Do Thái sôi động.
Trên tường là một lời cầu nguyện được vẽ bằng tay tuyệt đẹp, Lời Cầu Nguyện Cho Những Người Tuận Đạo. Được gọi là Av HaRachamim, nó là một lời cầu nguyện tưởng niệm của người
Do Thái viết ra vào cuối thế kỷ 11 hoặc đầu thế kỷ thứ 12 sau sự huỷ diệt của cộng
đồng Ashkenazi xung quanh sông Rhine trong cuộc Thập tự chinh thứ nhứt. Bạn tôi
nhớ lại rằng nó đã làm ớn lạnh cột sống của anh khi nhìn biết người Do Thái đã đọc
lời cầu nguyện này nhiều thập kỷ trước đó, họ không có manh mối nào cho thấy rằng
họ sẽ trở thành tiêu điểm chính của lời cầu nguyện này trong nhiều thập kỷ hầu
đến.
Thi Thiên 48 kết thúc với câu sau đây: “Vì
Đức Chúa Trời nầy là Đức Chúa Trời chúng tôi đến đời đời vô cùng; Ngài sẽ dẫn
chúng tôi cho đến kỳ chết”. Lịch sử tràn đầy huyết của
những người từ chối không chịu từ bỏ Đức Chúa Trời ngay cả khi đối mặt với cái
chết.
Tôi nhớ đến ba bạn trẻ Hê-bơ-rơ từ Kinh Thánh –
Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô, họ được kêu gọi hy sinh mạng sống của họ vì cớ
Đức Chúa Trời. Mấy bạn trẻ này đã bị trục xuất khỏi Israel rồi bị đưa đến Ba-by-lôn,
ở đó Vua Nê-bu-cát-nết-sa đã dựng lên một pho tượng to lớn bằng vàng, ai nấy bị
buộc phải thờ lạy. Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô trung tín với Đức Chúa Trời
của Israel và từ chối không sấp mình xuống trước pho tượng. Khi Nê-bu-cát-nết-sa
phát hiện ra sự từ chối của các bạn trẻ, ông ta dọa sẽ quăng họ vào lò lửa hực để
chịu thiêu sống.
Mấy bạn trẻ ấy đáp: "Hỡi Nê-bu-cát-nết-sa, về sự nầy, không cần chi chúng tôi tâu lại
cho vua. Nầy, hỡi vua! Đức Chúa Trời mà chúng tôi hầu việc, có thể cứu chúng
tôi thoát khỏi lò lửa hực, và chắc cứu chúng tôi khỏi tay vua” (Đa-ni-ên 3:16-17). Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô, không bị bất
cứ ai hay bất cứ điều gì đe dọa. Họ vốn biết rõ rằng họ đã phục vụ Chúa tể tối
thượng, Ngài có quyền giải cứu họ ra khỏi bất kỳ hoàn cảnh nào.
Đây là phần năng động nhất
trong đáp lời của ba bạn trẻ kia. Họ nói: “Dầu chẳng vậy, hỡi vua, xin biết rằng chúng tôi không hầu việc
các thần của vua, và không thờ phượng pho tượng vàng mà vua đã dựng” (Đa-ni-ên 3:18). Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô tuyên bố rằng
ngay cả khi Đức Chúa Trời không đến giải cứu họ và họ phải chết, họ vẫn sẽ vâng
lời Chúa. Họ sẵn sàng hy sinh mạng sống của họ cho Đức Chúa Trời của họ.
Quí bạn ơi, cảm tạ Chúa, hầu hết chúng ta không
được kêu gọi hy sinh mạng sống của mình cho Đức Chúa Trời. Thật vậy, Đức Chúa
Trời muốn chúng ta tôn thánh Ngài qua cuộc sống hơn, chớ không phải bằng cách
chết. Tuy nhiên, chúng ta phải sẵn sàng hy sinh cho Đức Chúa Trời của chúng ta.
Nếu thánh nhân trong suốt lịch sử đã sẵn sàng và có thể từ bỏ chính mạng sống của
họ cho Đức Chúa Trời, chắc chắn chúng ta có thể từ bỏ tiền bạc, của cải, niềm tự
hào, sự yên ủi, hoặc thời gian của chúng ta.
Đức Chúa Trời là Đấng hướng dẫn đời đời của
chúng ta, và chúng ta phải sẵn lòng bước theo Ngài trong sự vâng phục.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét