Nguyện Ý Chúa Được Nên
“Giô-suê, con trai của Nun, từ Si-tim mật sai
hai người do thám mà rằng: Hãy đi do thám xứ, nhất là Giê-ri-cô. Vậy, hai người
ấy đi đến nhà của một kỵ nữ tên là Ra-háp, và ngụ tại đó” — Giô-suê 2:1
Một câu chuyện kể về Ra-bi Joshua, là nhân vật cực
kỳ khôn khéo nhưng chẳng có gì hấp dẫn cả. Một ngày kia, vị ra-bi Do Thái gặp gỡ
con gái của hoàng đế. Nàng ta hỏi cách thẳng thừng: “Sao Đức
Chúa Trời lại đặt nhiều sự khôn ngoan như thế vào một cái bình tệ hại dường ấy?” Thay vì nhắm vào lời lẽ
nhận xét của công chúa, Ra-bi Joshua hỏi lại: “Cha của
cô giữ rượu ngon bằng cách nào vậy?” Công chúa đáp: “Trong thứ
bình bằng đất nung”.
Thế rồi, vị ra-bi hỏi: “Lẽ nào chứa rượu ngon trong loại bình xinh đẹp há chẳng xứng
đáng sao ta?” Công chúa đồng ý và đem chuyển hết rượu ngon của cha cô vào loại
bình bằng vàng và bạc. Không lâu sau đó, tất cả rượu đã bị chua đi. Khi công
chúa gặp gỡ vị ra-bi một lần nữa, nàng tỏ cho ông biết những việc đã xảy ra. Đổi
lại, Ra-bi Joshua giải thích bài học mà ông muốn công chúa phải tiếp thu: Giống
như rượu ngon được giữ tốt nhất trong loại bình chẳng có gì là hấp dẫn hết, thì
sự khôn ngoan cũng một thể ấy.
Trong phần đọc Kinh Thánh tuần này [Dân số ký 13:1 – 15:41; Giô-suê 2:1-24],
chúng ta học được cách các thám tử được gửi đến Israel mang lại một tường trình
không tốt về đất đai. Trong Giô-suê 2:1-24, khoảng 38 năm sau, và Giô-suê cử
hai người đi do thám xứ. Lần này, họ không mang về một báo cáo tiêu cực; thay vì
thế họ thu được những kiến thức cần thiết để chiếm lấy xứ rồi thành công mang
lại những phát hiện của họ cho Giô-suê. Chẳng bao lâu sau đó, Giô-suê đã lãnh đạo
con cái Israel bước vào trong Đất Hứa.
Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng khi hai thám tử do
thám xứ, họ đã cải trang thành thợ gốm và cứ rao lớn tiếng: “Bình đây! Bình đây”. Tuy nhiên, không những đây là phần giải
thích về những gì các thám tử thực sự đã làm; nó còn là một mô tả về trạng thái
tâm trí của họ. Khi 10 điệp viên được sai đi trong thời của Môi-se mang về một tường
trình không tốt về xứ sở, họ đã chạy theo trình độ của họ. Họ đã tự đóng kín đối
với ý muốn của Đức Chúa Trời và chạy theo ý riêng của họ.
Ngược lại, hai thám tử của Giô-suê giống như loại
bình bằng đất nung. Loại bình thể ấy không có giá trị nội tại nơi bản thân
chúng, giống như những cái bình làm bằng bạc, vàng hoặc sắt. Giá trị duy nhất của
nồi làm bằng đất nung là khả năng giữ lấy thứ gì đó. Tương tự như vậy, hai thám
tử này cho thấy cái tôi của họ chẳng có chút giá trị gì hết. Thay vì thế, họ thấy
giá trị duy nhất của họ là hầu việc giống như loại bình dành cho ý muốn của Đức
Chúa Trời. Kết quả, ấy là họ đã thành công trong khi nhiều người khác thất bại.
Một trong những lời cầu nguyện mạnh mẽ nhất mà
chúng ta có thể dâng lên là cầu xin Đức Chúa Trời sử dụng chúng ta như một cái
bình vậy. Bậc thánh hiền dạy: “Hãy lấy ý muốn của
Ngài làm ý muốn của mình, hầu cho Ngài lập ý muốn của bạn thành ý muốn của Ngài.
Hãy vô hiệu hoá ý muốn của bạn ở trước ý muốn của Ngài, hầu cho Ngài sẽ vô hiệu
hoá ý muốn của nhiều người khác trước ý muốn của bạn”. Nguyện chúng ta sẽ trở
thành loại bình thích hợp cho ý muốn của Đức Chúa Trời; nguyện giá trị của
chúng ta là sự thoả lòng của Chúa chớ không phải của cái bình bằng đất của
chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét