Dân Ta
“Trong dân ta có kẻ nghèo nàn ở cùng ngươi, nếu
ngươi cho người mượn tiền, chớ xử với họ như người cho vay, và cũng chẳng nên
bắt họ chịu lời” — Xuất Ê-díp-tô ký 22:25.
Ở giữa nhiều luật lệ được nhắc tới trong Xuất Ê-díp-tô
ký chương 22 là các luật lệ liên quan đến cách chúng ta đối xử với người khác, gồm
có kẻ nghèo và người thiếu thốn. Đang khi ở nhiều xã hội, những kẻ sống trong
các tầng lớp xã hội thấp nhất chẳng ai biết đến hoặc bị xem khinh, Kinh Thánh
liên tục truyền cho chúng ta phải quan tâm những người đang có cần với sự tôn
trọng. Chúng ta được truyền cho phải xem họ chẳng khác gì hơn bản thân chúng
ta, và có lẽ còn hơn thế nữa.
Chỉ cần nhìn vào những gì Đức Chúa Trời đã phán:
“Trong dân ta có kẻ nghèo nàn ở cùng ngươi, nếu
ngươi cho người mượn tiền…”. Bậc thánh hiền Do Thái chỉ ra rằng khi Đức
Chúa Trời phán về những kẻ đang có cần, Ngài đề cập đến họ là “dân Ta”. Như Abraham Lincoln đã
từng nói: “Chúa yêu thương kẻ nghèo vì Ngài đã
làm rất nhiều việc về họ”. Thật vậy, Đức Chúa Trời vốn có một tình cảm đặc biệt dành
cho những kẻ đang có cần.
Shlomo Carlebach, một vị ra-bi lỗi lạc nổi tiếng
vào thập niên 60 và 70, người ta biết đến ông vì tình yêu vô biên của ông dành
cho mọi người. Nhưng những người đứng đầu danh sách của ông đều là những kẻ
đang có cần. Có hàng trăm câu chuyện thuật lại thể nào Ra-bi Carlebach ra ngoài
chào đón và giúp đỡ những kẻ sống trên đường phố xin bố thí. Ông cũng có cách
giải quyết rất đặc biệt. Ông sẽ nói: “anh em thánh” hay “chị em thánh” khi trò chuyện với họ và gọi họ là “những kẻ ăn xin thánh” khi nói về họ. Bởi vì đấy là hạng người mà
Ra-bi Carlebach tin rằng họ là –tạo vật thánh ở đây để giúp chúng ta nhiều như
chúng ta ở đây để giúp cho họ vậy.
Thực vậy, bậc thánh hiền dạy: “Người giàu bố thí cho kẻ nghèo nhiều hơn kẻ nghèo bố thí
cho người giàu”. Nói như vầy thì có nghĩa gì chứ? Kẻ nghèo bố thí thứ chi cho người
có mọi thứ chứ?
Một người giàu có thể có đủ thứ thuộc thể và vật
chất, nhưng có nhiều thứ cần phải có trong lãnh vực thuộc linh. Kẻ nghèo giúp
người giàu bằng cách cung ứng cho họ cơ hội để phục vụ Chúa và nhận được các phần
thưởng lớn lao trên trời. Như đã nói trong sách Châm ngôn: “Người nào có mắt từ thiện sẽ được phước; Vì
người ban bánh mình cho kẻ nghèo khó” (22:9).
Vì vậy, lần tới khi có ai đó xin bạn giúp đỡ, hoặc
bạn phát hiện ra ai đó đang có cần, hãy nhớ rằng họ đại diện cho những linh hồn
quý báu, thánh khiết. Đức Chúa Trời gọi họ là “dân ta”. Nếu họ là dân sự của
Ngài, chắc chắn, họ cũng sẽ là “dân sự của chúng ta” nữa, và chúng ta nên đối
xử với họ bằng phẩm giá, tôn trọng, thương xót và yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét