Dâng Lời Cảm Tạ Đời Đời
“Con hãy ở với các con trai Bát-xi-lai, người Ga-la-át, cách nhân
từ cho họ ăn đồng bàn cùng con; vì chính chúng nó đã đãi cha như vậy, mà đến
đón rước cha, lúc cha chạy trốn trước mặt Áp-sa-lôm, anh con” — I Các Vua 2:7
Tên "Giu-đa" ra từ đâu vậy? Lời giải
thích đơn giản, ấy là cách đây 2.000 năm, vương quốc Israel bị chia cắt làm hai.
Mười trong số 12 chi phái đã dựng lên xứ “Israel”, trong khi hai chi phái
Giu-đa và Bên-gia-min trở thành xứ “Giu-đa”. Khi xứ Giu-đa bị đi
làm phu tù (rất lâu sau khi xứ Israel bị
mất), dân sự đến từ xứ Giu-đa được gọi thích ứng là “dân Giu-đa”.
Có một lý do thuộc linh cho thấy tại sao, trong
hết thảy các chi phái, cái tên Giu-đa đã được bền giữ. Danh xưng Giu-đa đã được
Lê-a chọn bởi vì Giu-đa có quan hệ với từ Hy-bá-lai hoda'a, có nghĩa là “cảm tạ”. Ở cốt lõi của Do Thái giáo là phẩm chất của
lòng biết ơn. Là một người Do Thái theo nghĩa đen có nghĩa là trở thành một người
luôn biết ơn – thường xuyên ý thức và cảm tạ về các ơn lành trong cuộc sống của
chúng ta.
Trong I Các Vua chương 2, David đang nằm trên
giường chờ chết, và ông đã truyền lại những lời cuối cùng của ông cho con trai
mình. Giữa vòng các sự dặn dò David chia sẻ với Solomon con trai ông là mạng lịnh
này: “Con hãy ở với
các con trai Bát-xi-lai, người Ga-la-át, cách nhân từ cho họ ăn đồng bàn cùng
con; vì chính chúng nó đã đãi cha như vậy, mà đến đón rước cha, lúc cha chạy
trốn trước mặt Áp-sa-lôm, anh con”.
Khi David kinh nghiệm có lẽ là phần đáng ghét nhất
trong cuộc đời ông – một cuộc loạn nghịch chống lại ông do chính Áp-sa-lôm con ruột
mình lãnh đạo, Bát-xi-lai đã đứng bên cạnh ông. Nhiều “bạn hữu” và “học trò” của David đã lìa bỏ
ông, nhưng Bát-xi-lai, một người giàu có, tuy lớn tuổi, đã đứng bên cạnh vua của
mình với lòng trung thành và tiếp trợ cho các nhu cần của vua. Là một bài học
cuối cùng của David dành cho con trai, David đã dạy cho Solomon biết về tầm
quan trọng của thái độ biết ơn đời đời kia. Ngay cả dòng dõi của Bát-xi-lai
cũng được tiếp đón là thực khách tại bàn của nhà vua trong nhiều năm hầu đến.
Chúng ta mau mắn ghi nhớ những việc tồi tệ mà người
ta đã làm với chúng ta và quên đi điều lành mà họ đã làm. Nhưng vua David đang
dạy cho hết thảy chúng ta biết rằng chúng ta phải ghi nhớ những điều lành mà người
ta đã làm cho chúng ta cho đến đời đời! Người nào đã giúp đỡ chúng ta trong cuộc
sống phải luôn luôn có một chỗ tại bàn của chúng ta – cả nghĩa bóng lẫn nghĩa
đen.
Hãy dành một phút hôm nay và suy nghĩ đến những
ai đã giúp đỡ bạn trong cuộc sống – cha mẹ, thầy cô giáo, người thân, hoặc bạn
bè. Phải biết ơn; có lẽ ngay cả tỏ ra lòng biết ơn của bạn đối với một số người
trong đó hôm nay. Khi chúng ta có thói quen ghi nhớ và cảm thấy biết ơn đối với
người ta trong cuộc sống, khi ấy chúng ta sẽ tiến một bước gần hơn thường xuyên
cảm tạ Đức Chúa Trời, là Nguồn của mọi ơn lành trong cuộc sống của chúng ta. Giống
như người khác biết ơn chúng ta, cũng một thể ấy chúng ta sẽ được chúc phước
cho.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét