Thứ Tư, 7 tháng 11, 2018

CHỌN ĐỨC TIN HƠN LÀ SỢ HÃI



Chọn Đức Tin Hơn Là Sợ Hãi

Ta, chính ta, là Đấng yên ủi các ngươi. Ngươi là ai, mà sợ loài người hay chết, sợ con trai loài người là kẻ sẽ trở nên như cỏ? mà lại quên Đức Giê-hô-va, Đấng tạo ngươi, đã giương các từng trời và lập nền đất, và trọn ngày cứ run sợ về cơn giận của kẻ ức hiếp khi nó toan hủy diệt ngươi? Vậy thì bây giờ chớ nào cơn giận của kẻ ức hiếp ấy ở đâu? — Êsai 51:12–13

Có người nếm trải cuộc sống với một sự hiểu biết sâu sắc rằng Đức Chúa Trời đã dựng nên thế gian và là Chủ Tễ của muôn vật. Nhưng họ thường thất bại không hiểu được rằng Đức Chúa Trời quan tâm đến chúng ta và đã dính dáng vào cuộc sống của chúng ta. Người khác có sự hiểu biết ấy theo cách khác. Họ tin rằng Đức Chúa Trời vốn yêu thương và quan tâm, nhưng họ lấy làm lạ không biết Đức Chúa Trời có thực sự mang lại các phép lạ mà họ đang tìm kiếm hay không!?! Cho dù ở cấp độ ý thức hay tiềm thức, chúng ta không luôn luôn tán thưởng Đức Chúa Trời là ai và những gì Ngài có khả năng thực thi trong đời sống của chúng ta.

Trong phần câu gốc hôm nay, Đức Chúa Trời phán cùng dân sự Ngài: Ta, chính ta, là Đấng yên ủi các ngươi”. Thắc mắc: tại sao Đức Chúa Trời cứ lặp đi lặp lại chữ “Ta” chứ? Trả lời cho thắc mắc ấy, chúng ta cần phải ôn lại một số câu Kinh Thánh.

Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng việc sử dụng lặp đi lặp lại chữ “Ta” ám chỉ đến hai lần trong Mười Điều Răn mà cả hai đều bắt đầu bằng chữ “Ta” như trong: “Ta là GIÊ-HÔ-VA Đức Chúa Trời ngươi…”. Hai lần xuất hiện trong các điều răn đều bắt đầu với từ “Ta”, nhưng có một sự khác biệt rõ ràng. Trong Xuất Ê-díp-tô ký 20:8, chúng ta đọc: Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. Chúng ta được nhắc nhở rằng Đức Chúa Trời đã dựng nên thế gian trong sáu ngày và nghỉ ngơi vào ngày Sa-bát khi chúng ta đọc:vì trong sáu ngày Đức GIÊ-HÔ-VA đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật ở trong đó, qua ngày thứ bảy thì Ngài nghỉ: vậy nên Đức GIÊ-HÔ-VA đã ban phước cho ngày nghỉ và làm nên ngày thánh (câu 11).

Tuy nhiên, trong Phục truyền luật lệ ký 5:12, chúng ta được truyền cho: Hãy giữ ngày nghỉ đặng làm nên thánh”. Ở đây chúng ta được nhắc nhở rằng người Ai Cập đã bắt Israel làm nô lệ, nhưng Đức Chúa Trời đã chuộc họ khi điều răn nói tiếp: Khá nhớ rằng ngươi đã làm tôi mọi nơi xứ Ê-díp-tô, và GIÊ-HÔ-VA Đức Chúa Trời ngươi dùng tay quyền năng giơ thẳng ra đem ngươi ra khỏi đó; bởi cớ ấy cho nên GIÊ-HÔ-VA Đức Chúa Trời ngươi có dặn biểu ngươi phải giữ ngày nghỉ (câu 15).

Hai huấn thị giữ ngày Sa-bát này dạy cho chúng ta biết về hai đặc điểm rõ ràng nhất của Đức Chúa Trời. Trong Xuất Ê-díp-tô ký, chúng ta học biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hoá toàn năng của thế gian. Ngài có thể làm bất kì việc gì trong vai trò Chủ Tễ muôn vật. Trong Phục truyền luật lệ ký, chúng ta học biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng yêu thương, Ngài lắng nghe tiếng kêu la của chúng ta, và đem ơn cứu rỗi đến.

Bây giờ, chúng ta có thể tái viếng lại ý nghĩa của phần câu gốc của chúng ta hôm nay. Khi Đức Chúa Trời nhắc đến chính mình Ngài là “Ta, chính ta…”, Ngài đang nhắc nhở chúng ta rằng Ngài là Đấng có thể làm bất cứ điều gì và Ngài là Đấng yêu thương chúng ta. Câu Kinh Thánh nói tiếp: “Ngươi là ai, mà sợ loài người hay chết, sợ con trai loài người là kẻ sẽ trở nên như cỏ?. . . trọn ngày cứ run sợ về cơn giận của kẻ ức hiếp khi nó toan hủy diệt ngươi?” Nói cách khác, nếu chúng ta nhớ rằng Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta và có thể giúp chúng ta trong bất cứ việc gì, chúng ta sẽ không bao giờ e sợ bất cứ ai hay bất kỳ tình huống nào trong cuộc sống của chúng ta.

Chúng ta hãy nhập sứ điệp đầy sự an ủi này vào lòng. Hãy chọn đức tin hơn là lo sợ, với sự nhìn biết rằng Đức Chúa Trời có thể và sẽ chăm sóc chúng ta. Ngài đặt chúng ta an toàn trong bàn tay của Ngài và không một điều gì có thể làm thay đổi điều đó. Đức Chúa Trời muốn chúng ta nhận biết rằng Ngài quan tâm đến chúng ta thật sâu sắc và có thể dời đi những ngọn núi thay cho chúng ta.

Một khi chúng ta nhìn biết Đức Chúa Trời là ai, không có một thứ gì để e sợ hết.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét