Chẳng Có Yêu Thương Nào
lớn
“vì nếu ngươi làm thinh trong lúc nầy đây, dân Giu-đa hẳn sẽ được
tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị hư
mất; song nào ai biết rằng chẳng phải vì cớ cơ hội hiện lúc nầy mà ngươi được
vị hoàng hậu sao?” — Ê-xơ-tê 4:14
Câu chuyện nói tới hoàng hậu Ê-xơ-tê là một
trong những minh hoạ khuynh đảo và đẹp đẽ nhất chỉ ra lòng can đảm và sự sẵn
lòng chống lại điều ác trong Kinh thánh. Có lẽ bạn rất quen thuộc với câu chuyện.
Sau khi phát hiện ra âm mưu giết hết thảy dân Do Thái ở trong xứ, Cậu Mạc-đô-chê
của nàng đã nài xin Ê-xơ-tê can thiệp vì ích cho dân Do Thái trước mặt chồng của
nàng, là Vua Xẹt-xe. Ê-xơ-tê bị đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn.
Nếu nàng từ chối không nói một điều gì, dân Do
Thái chắc chắn sẽ bị hư mất. Tuy nhiên, nếu nàng lên tiếng, nàng phải liều mạng,
một khi việc bước vào sự hiện diện của nhà vua mà không được vời ắt sẽ có nghĩa
là chết chắc. Ai có thể quên được lời lẽ được thần cảm của Ê-xơ-tê, khi nàng đưa
ra quyết định: “như
vậy, tôi sẽ vào cùng vua, là việc trái luật pháp; nếu tôi phải chết thì tôi
chết” (câu 16).
Cả hai: Mạc-đô-chê và Ê-xơ-tê đều nhận ra rằng họ
đã bị đặt vào một vị trí độc nhất để cứu dân tộc Do Thái. Họ có thể tránh việc ấy.
Họ có thể quyết định tự cứu lấy thân mình. Nhưng họ nhìn thấy họ có cơ hội tạo
nên một sự khác biệt, và họ nắm bắt khoảnh khắc và đã hành động.
Vào một thời điểm khác trong lịch sử khi dân Do
Thái một lần nữa phải đối mặt với sự hủy diệt, có những cá nhân, những nhóm, và
thậm chí cả một ngôi làng đã nhận ra rằng họ có cơ hội tạo nên một sự khác biệt
— và họ nắm lấy khoảnh khắc và đã hành động. Chúng ta gọi những linh hồn dũng cảm
này là “dân Ngoại công bình”, họ không phải là người
Do thái, họ đã liều mạng sống họ để cứu người Do Thái trong thời kỳ diệt chủng.
Những người nam và nữ này, nhiều người trong số
họ là những Cơ đốc nhân, đã giải cứu dân Do Thái bằng cách hiến cho họ một nơi để
ẩn náu, cung cấp cho họ với giấy tờ và danh tánh giả, lén lút và tài trợ cho
dân Do Thái trốn thoát và giải cứu các trẻ nhỏ. Và họ thường trả giá bằng mạng
sống cho thái độ anh hào của họ.
Nhưng nhiều người trong số này khiêm tốn phủ nhận
rằng họ không hành động theo kiểu anh hùng. Người dân làng Le
Chambon-sur-Lignon, một làng Tin Lành ở miền nam nước Pháp, đã cung ứng một bến
cảng cho người Do Thái ẩn náu trốn tránh quân Phát-xít. Dưới quyền lãnh đạo của
Mục sư André Trocmé, và vợ ông, Magda, người dân làng Le Chambon đã hành động dựa
trên niềm tin của họ giúp đỡ "người lân cận" đang có cần là bổn phận
của họ.
Người dân làng Chambonais nói: “Mọi thứ phải được thực hiện, và chúng tôi đã có mặt ở đó
để giúp đỡ họ. Giúp đỡ cho dân tộc
này là việc tự nhiên nhất trên thế gian”.
Câu chuyện của họ, và vô số các câu chuyện khác nói
tới những người dám bước lên phía trước, đưa ra sự khẳng định mạnh mẽ về bổn phận
bắt buộc theo Kinh Thánh phải chỗi dậy vì anh em của họ. Thật vậy, giống như Chúa
Jêsus đã dạy: “Chẳng
có sự yêu thương nào lớn hơn là vì bạn hữu mà phó sự sống mình” (Giăng 15:13).
Có thể chúng ta không bao giờ được yêu cầu phải đặt
mạng sống của mình theo cách mà Ê-xơ-tê, hoặc dân Ngoại công bình, đã làm,
nhưng chúng ta có thể đưa ra cam kết chống lại sự bất công, bài Do Thái, và
thành kiến trong các cộng đồng của chúng ta. Tôi nguyện rằng chúng ta sẽ có
cái nhìn sâu sắc những cơ hội mà chúng ta có thể tạo ra một sự khác biệt và can
đảm nắm bắt khoảnh khắc và hành động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét