Không Đảo Ngược
“Vua dân Am-môn đáp cùng sứ giả Giép-thê rằng: ấy bởi Y-sơ-ra-ên
khi ra khỏi nước Ê-díp-tô, có chiếm lấy xứ ta từ Ạt-nôn cho đến Gia-bốc và
Giô-đanh. Bây giờ hãy trả êm lại xứ ấy cho ta” — Các Quan Xét 11:13
Trong phần Ngũ Kinh tuần
này, chúng ta đã đọc về hành trình của người Do-thái hướng về Đất Thánh. Vào thời
điểm đó, Israel yêu cầu được bình yên đi qua các vùng lãnh thổ xung quanh,
nhưng các nước ấy từ chối và thay vì thế họ tuyên chiến chống lại Israel.
Israel đã chiến đấu kiên cường và thắng hơn các kẻ thù của họ. Trong tiến trình
này, họ đã chiếm được lãnh thổ của kẻ thù rồi định cư ở đó.
Bây giờ, trong Các Quan Xét
11:1-33, vài trăm năm sau, dân Am-môn kéo đến gặp dân Israel và đòi hỏi họ phải
trao trả xứ: “ấy bởi Y-sơ-ra-ên khi ra khỏi nước Ê-díp-tô,
có chiếm lấy xứ ta … Bây giờ hãy trả êm lại xứ ấy cho ta”. Giép-thê, đại diện của
Israel, về cơ bản, ông nói: "Không được! Dân A-mô-rít tấn công chúng tôi, và với sự vùa
giúp của Đức Chúa Trời, chúng tôi đã chiếm lấy! Và hơn nữa, tại sao bây giờ
ngươi mới đến với lời than phiền nầy nhiều năm sau chứ?"
Đối với bất cứ ai theo chính
trị ngày nay, câu nói nầy rất quen thuộc. Israel bị tấn công rất bất công,
Israel chiến thắng, và những kẻ thua cuộc muốn đảo ngược những sự kiện này nhiều
năm sau đó, là một khởi đầu câu chuyện đang mở ra lúc bây giờ! Nhưng hãy bỏ
chính trị qua một bên đi, có một bài học khác trong câu chuyện này - một câu
chuyện liên quan đến hết thảy chúng ta.
Câu chuyện thuật lại về một thiếu
niên không cư xử đàng hoàng. Thực vậy, cậu này là một kẻ hay bắt nạt theo mọi
cách – thường xuyên làm tổn thương người khác bằng lời nói và đấm đá. Ngày kia,
mẹ nó đưa ra lời khuyên rồi đưa vào hành động. Ngày đó bà báo cho nó biết cứ mỗi
lần nó gây chuyện với người khác, bà sẽ đóng một cây đinh vào tường phòng ngủ của
nó. Ban đầu, cậu ta thấy hài lòng – một hình phạt có tính khoan dung! Nhưng sau
một thời gian, khi bức tường phủ kín với các cây đinh xấu xí, cậu ta bắt đầu cảm
thấy xấu về bản thân và mọi việc làm của mình.
Cậu ta không biết cách để nhổ mấy cây đinh đó ra, cậu ta hỏi han mẹ.
Bà giải thích rằng muốn nhổ đinh ra phải chiếu theo từng việc ích mà cậu ta đã
làm, tỉ như lời xin lỗi hay có những việc làm tốt đẹp, bà sẽ nhổ một cái đinh
ra khỏi bức tường đó. Cậu ta bắt đầu và thấy khích lệ vì những cây đinh dần biến
mất. Cuối cùng thì cây đinh cuối cùng đã được nhổ ra.
Nhưng cậu ta vẫn thấy buồn. Sau
mọi công việc khó khăn đó, vẫn còn có những lỗ thủng ở trên tường. Những cây
đinh có thể được nhổ ra, song chẳng có gì che giấu mấy cái lỗ còn lại.
Bài học của câu chuyện này, và
phần đọc ở Các Quan Xét 11:1-33, ấy là trong khi những cơ hội thứ hai là tốt đẹp,
chúng không luôn luôn khả thi. Đôi khi chúng ta đưa ra những lựa chọn nghèo nàn
không thể đảo ngược được. Chúng ta có thể ăn năn và chúng ta sẽ được tha thứ,
nhưng các hậu quả vẫn còn. Vì vậy, hãy đếm đến mười khi bạn nổi giận hoặc tìm những
cách khác để thoát khỏi sự thất vọng của bạn trước khi xổ nho. Có những thứ
trong cuộc sống mà chúng ta có thể thay đổi, nhưng có những hậu quả mà chúng ta
không thể đổi được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét