Biến Ngẫu Hứng Thành Ra Sự
Thật
“Tháng thứ ba,
sau khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, trong ngày đó dân Y-sơ-ra-ên đến nơi đồng vắng
Si-na-i” — Xuất Êdíptô ký 19:1
Đi xem phim ở Israel, gần như bạn sẽ quên mình
đang ở đâu. Chỗ ngồi rất thoải mái, bỏng ngô và soda – cảm thấy giống như những
rạp chiếu phim cũ của Mỹ mà chúng tôi lớn lên với - ngoại trừ một điều. Chỉ khi
cốt truyện thật hay, có một khoảng thời gian nghỉ không thể tránh được. Chúng
tôi phải chờ những 10 phút để tìm hiểu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Câu chuyện Xuất Ai-cập
cũng thấy giống như thế – giống như có một khoảng tạm dừng ở giữa cốt truyện. Dân
Do-thái đã ra khỏi Ai-cập, băng qua Biển Đỏ, hát một bài ca vui vẻ. . . và rồi
sao nữa?
Có vẻ như đây sẽ là nơi
hoàn hảo để đóng ấn vụ việc với sự ban cho Ngũ Kinh trên Núi Sinai. Nhưng đấy chẳng
phải là việc đã xảy ra. Không phải là bốn mươi chín ngày nữa - bảy tuần lễ - thì
sự kiện Sinai mới xảy ra. Đây là lý do tại sao chúng ta cử hành Shavuot, việc ban cho Ngũ Kinh,
bốn mươi chín ngày sau Lễ Vượt Qua. Tại sao phải chờ đợi như thế chứ?
Hãy nghĩ đến khoảnh khắc
đầy cảm hứng nhất trong cuộc đời của bạn. Có phải là đám cưới không? Chào đời?
Một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp? Những khoảnh khắc mang tính hứng khởi rất mạnh mẽ
và có sức tác động. Nhưng điều quan trọng nhất là những gì xảy ra sau khi nguồn cảm hứng kia biến mất đi. Một đám cưới, vô
luận có đẹp đến đâu đi nữa, không làm cho cuộc hôn nhân được suông sẻ. Chịu khó
làm việc và chăm sóc chu đáo mới có được sự ấy. Chào đời không bảo đảm đứa trẻ
được đàng hoàng; một lần nữa chịu khó làm việc và liên tục nuôi dạy con cái bị
đòi hỏi. Và vì vậy, nó đi kèm với bất kỳ và mọi khoảnh khắc nào đầy cảm hứng -
chúng chỉ có ý nghĩa như những bước cụ thể để chúng truyền cảm hứng. Cảm hứng
phải có mồ hôi theo sau mới trở thành hiện thực được.
Bậc thánh hiền Do-thái dạy
rằng đây là lý do tại sao Đức Chúa Trời đã chọn để thêm vào khoảng trống giữa
Xuất Ai-cập và sự ban cho Lời của Ngài. Xuất A-cập rất là phấn khởi. Bậc thánh hiền
dạy rằng ngay cả những người thấp kém nhất trong dân Do-thái đã nhìn thấy những
khải thị và phép lạ lớn lao hơn đại tiên tri Êxêchiên! Đây là một kinh nghiệm
đáng sợ về Đức Chúa Trời, không bao giờ được nhìn thấy nữa bởi cả một quốc gia!
Nhưng điều đó không làm cho người Do Thái xứng đáng với Ngũ Kinh. Về việc ấy, họ
sẽ phải làm việc. Họ sẽ phải trải gánh chịu bốn mươi chín ngày trong sa mạc. Bốn
mươi chín ngày mà không hứng thú gì cả. Bốn mươi chín ngày để lấy cảm hứng của việc
Xuất Ai-cập và làm cho nó ra hiện thực - qua sự chịu khó làm việc của đức tin
và sự vâng phục. Chỉ khi đó họ mới sẵn sàng tiếp nhận Đức Chúa Trời.
Hết thảy chúng ta đều lấy
cảm hứng hết lúc nầy tới lúc khác, nhưng bài học của dân Do-thái trong đồng vắng
là phải kiên trì qua những phần trần tục của cuộc sống. Chúng ta cần lấy cảm hứng
và làm cho nó thật sự ra thật hầu cho nó trở thành một phần lâu dài chúng ta là
ai và cách chúng ta sinh sống.
Thách thức: Hãy làm một hành động
tử tế hôm nay mà bạn không thường làm. Hãy lấy tình cảm của bạn dành cho Đức
Chúa Trời rồi biến một việc gì đó thành ra sự thật!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét