Biết Ơn Mọi Sự
“Khi ngươi đã vào trong xứ mà Giê-hô-va Đức
Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản nghiệp, khi nhận được và ở tại đó rồi,
thì phải lấy hoa quả đầu mùa của thổ sản mình thâu-hoạch trong xứ mà Giê-hô-va
Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi, để trong một cái giỏ, rồi đi đến chỗ
Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ chọn để danh Ngài ở”— Phục truyền luật lệ ký 26:1–2
Phần lớn chi tiết các kỳ
lễ Shavuot ngày nay không còn thấy
nữa. Trong thời kỳ còn Đền Thờ, điểm nổi bật của ngày lễ là mang "hoa quả đầu mùa" làm của lễ dâng cho Đức
Chúa Trời. Bạn thấy đấy, Shavuot ban đầu là một lễ hội nông nghiệp diễn ra khi
hoa quả bắt đầu xuất hiện trên cây mỗi mùa xuân. Dân Do-thái được truyền cho phải
dâng hoa quả đầu mùa làm của lễ dâng cho Đức Chúa Trời. Vào ngày Shavuot, các của lễ nầy được
mang lên Đền Thờ trong một bữa tiệc lớn.
Trong khi chúng ta không
còn thực hành lời dạy nầy nữa, chúng ta vẫn có thể tiếp thu những bài học ở
đàng sau mọi hành động. Tưởng niệm đem hoa quả đầu mùa là một bài học chính cho
lòng biết ơn.
Toàn bộ cách làm này dựa trên sự tạ ơn. Dân Do-thái
đã công nhận rằng Đức Chúa Trời đã ban cho họ mảnh đất Israel, và là dấu hiệu của
lòng tri ân, họ dâng trở lại hoa quả ra từ đất. Họ nói: "Ngài dẫn chúng tôi vào nơi nầy, … bây giờ, Đức
Giê-hô-va ôi! tôi đem những hoa quả đầu mùa của đất mà Ngài đã ban cho tôi" (Phục truyền Luật lệ Ký 26:9-10).
Tuy nhiên, các câu Kinh
Thánh đọc trong buổi lễ bắt đầu với một điểm xưa kia trong lịch sử: "Tổ phụ tôi là người A-ram phiêu lưu…" (Phục truyền luật lệ ký 26:5), một tham khảo đến Gia-cốp. Các câu Kinh
Thánh bắt đầu với Gia-cốp, tiếp tục với Xuất Ai-cập, rồi kết thúc với việc bước
vào xứ Israel.
Có thực sự cần thiết để
quay trở lại lịch sử đó không? Liệu có đủ để nói rằng Đức Chúa Trời đã đưa người
Do-thái đến Israel và để cho chúng ta dâng lời cảm tạ không?
Điều này nhắc cho tôi nhớ
đến một câu chuyện kể về vị rabbi kia, rõ ràng là ông không đến nhiều với mấy
quán cà phê, nhưng khi ông ấy làm vậy, ông giật mình vì giá một tách cà phê thật
là rẻ. Ông hỏi cô hầu bàn: "Cô có nghĩ là
trả tiền cho tách cà phê như thế là quá rẻ hay không?" Cô hầu bàn giải
thích: "Ông không chỉ trả tiền cho cà phê. Ông đang trả tiền
cho bàn ghế, âm nhạc và bầu không khí. Ông đang trả tiền cho đủ thứ ở đây".
Vị rabbi hiểu ra - không chỉ là tách cà phê. Vị
rabi hiểu ra rằng khi chúng ta biết ơn Chúa, lòng biết ơn phải là "cho tất cả". Lòng biết ơn ấy nhắm
vào quá khứ, hiện tại và tương lai của chúng ta. Lòng biết ơn ấy phải nhắm vào
mọi sự chúng ta đang có và mọi sự đã xảy ra để khiến cho các thứ ấy ra khả thi.
Đấy là lý do tại sao buổi lễ hoa quả đầu mùa đầu tiên quay trở lại trong lịch sử.
Khi chúng ta cảm tạ Đức Chúa Trời, chúng ta phải đi thật xa và sâu sắc thực sự
biết ơn mọi sự mà Ngài đã ban cho chúng ta.
Hãy thử điều này: Hãy
suy nghĩ về một việc mà bạn rất biết ơn, rồi đào thêm sâu hơn. Điều gì đã xảy
ra để khiến cho điều này ra khả thi trong đời sống của bạn? Ai dự phần vào chứ?
Thời gian hoàn hảo ra sao? Bằng cách đào sâu thái độ biết ơn của chúng ta,
chúng ta sẽ đạt đến tình trạng biết ơn và gần gũi với Đức Chúa Trời chưa từng
thấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét