Nước Mắt Của Nhiều Thế Hệ
“Cả hội chúng bèn cất tiếng la lên, và dân sự
khóc lóc trong đêm đó” — Dân số ký 14:1
Câu chuyện kể về Hoàng đế
Pháp nổi tiếng, Napoleon Bonaparte. Ông đi qua một thị trấn của người Do-thái ở
Châu Âu lúc ông bước vào một nhà hội. Ở đó ông nhìn thấy nhiều người nam, người
nữ, và trẻ em, tất cả ngồi trên sàn nhà, khóc lóc và đọc từ bản Kinh Thánh xưa.
Căn phòng gần như tối tăm và bầu không khí thì ảm đạm.
"Điều gì không may đã xảy ra chăng?" Napoleon muốn biết. Ông
cho rằng có một việc khủng khiếp đã xảy ra với người Do-thái. Viên cảnh sát người
Do-thái cùng đi với ông thì biết khác đi. Ông giải thích: "Đây là ngày thứ chín tháng Av theo lịch của người
Do-thái. Vào ngày này, mỗi năm, người Do-thái trên khắp thế giới nhóm lại để than
khóc sự tàn phá Đền Thờ ở Jerusalem". Napoleon hỏi: "Việc ấy xảy ra làm lúc nào?" Viên cảnh sát trả lời: "Cách đây hai ngàn năm". Napoleon đã bị sốc và
nói: "Bất kỳ người nào vẫn còn khóc vì xứ sở
và đền thờ của họ sau hai ngàn năm chắc chắn xứng đáng nhìn thấy cả hai điều ấy
trở lại với họ".
Thật vậy, xứ Y-sơ-ra-ên
đã trở lại với dân Do-thái. Nhưng khi Đền Thờ vẫn nằm trong đống đổ nát, người
Do-thái tiếp tục than khóc vào ngày thứ chín của tháng Av. Trên thực tế, không những là sự hủy diệt Đền Thờ mà chúng
ta khóc than vào ngày hôm đó. Ngày thứ chín của tháng Av là một ngày đen tối trong lịch sử của người Do-thái, một
ngày khi có nhiều thảm kịch đã xảy ra, bao gồm sự hủy diệt cả hai: Đền thờ ở
Jerusalem, trục xuất người Do-thái khỏi Tây Ban Nha vào năm 1492 và sự khởi đầu
của Đệ I Thế Chiến dẫn tới Đệ II Thế Chiến và sự tàn sát người Do-thái. Ngày thứ
chín của tháng Av là một ngày của sự buồn
rầu, và nó có gốc rễ của nó trong phần đọc Kinh Thánh tuần này.
Khi các thám tử trở về với
người Do-thái và cung ứng một tường trình xấu về đất đai của Y-sơ-ra-ên, họ đã bật
khóc giữa vòng dân sự. Mặc dù họ nghĩ rằng họ mới vừa chứng kiến quyền phép lạ
lùng của Đức Chúa Trời trong xứ Ai-cập rồi mới đây đã cam kết chấp nhận Ngũ
Kinh của Ngài và tuân theo các mạng lịnh của Ngài, người Do-thái không có đức
tin và sự vâng phục trong đêm đó. Họ đã khóc bởi vì họ không muốn vào trong xứ Israel.
Họ đã khóc vì họ sợ hãi. Song cuối cùng, họ đã khóc vì chẳng có lý do chính
đáng nào hết.
Giống như thể Đức Chúa
Trời đáp trả: "Họ đã khóc vì chẳng
có lý do gì chính đáng hết, vậy ta sẽ cho ban cho chúng một lý do để mà khóc!" Đêm đó, theo truyền khẩu
Do Thái, là đêm thứ chín của tháng Av, đêm ấy trở thành một
đêm của giọt lệ cho nhiều thế hệ.
Quí bạn ơi, chúng ta hãy
cẩn thận về điều chúng ta khóc lóc. Nếu chúng ta rên rỉ và phàn nàn vì chẳng có
lý do nào chính đáng, điều đó chẳng được đẹp lòng đối với Đức Chúa Trời đâu. Mặt
khác, bậc thánh hiền Do-thái dạy rằng khi chúng ta khóc lóc vì những lý do
chính đáng, chúng ta sẽ được ban thưởng. Người nào khóc lóc về Đền Thờ sẽ nhìn thấy
nó được tái thiết lại. Người nào khóc lóc vì cớ Đức Chúa Trời sẽ nhìn thấy Ngài
làm những việc lớn lao cho họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét