Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

ĐƯỢC NÂNG ĐỠ BỞI LỜI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI


Được Nâng Đỡ Bởi Lời Của Đức Chúa Trời
Vậy, Ngài có hạ ngươi xuống, làm cho ngươi bị đói, đoạn cho ăn ma-na mà ngươi và tổ phụ ngươi chưa hề biết, để khiến ngươi biết rằng loài người sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi, nhưng loài người sống nhờ mọi lời bởi miệng Đức Giê-hô-va mà ra — Phục truyền luật lệ ký 8:3

Khi người Do thái ngồi xuống để dùng bữa, chúng tôi cảm tạ Đức Chúa Trời vì thức ăn mà chúng tôi sắp sửa dùng y như Cơ đốc nhân cảm tạ vậy. Tuy nhiên, theo truyền khẫu của người Do thái, chúng tôi có những ơn phước đặc biệt cho từng nhóm thức ăn đặc biệt. Có phước hạnh đặc biệt cho các thứ rau, trái cây, bánh, và nhiều thứ nữa.

Khi chúng tôi cảm tạ Đức Chúa Trời vì trái của cây hay trái của đất, chúng tôi hiểu dễ dàng rằng chính Đức Chúa Trời là Đấng đã dựng nên trái cây, rau cỏ dành cho sự sống của chúng tôi. Khi đến lúc phải cảm tạ Đức Chúa Trời vì cớ bánh, chúng tôi cảm tạ “Ngài là Đấng khiến cho bánh ra từ đất”. Tuy nhiên, ấy chẳng phải Đức Chúa Trời là Đấng làm ra bánh đâu, thực sự chính là con người làm đấy! Vì vậy, tại sao phước hạnh của chúng tôi ám chỉ rằng bánh ra từ đất giống như củ càrốt chứ?

Một thời gian ngắn sau đó, tôi thấy thất vọng ê chề khi một viên chức chính phủ nổi tiếng phát biểu tại lễ tốt nghiệp của một trường đại học. Nhân vật nổi tiếng nầy nói tới chỗ khoa học chính là tương lai. Ông ta ca ngợi mọi giá trị của kỷ thuật, giải thích thể nào khoa học đã làm cho thế giới thành ra một chỗ tốt hơn. Tôi không thể nhất trí như thế được. Tuy nhiên, nhân vật nầy cứ nhắm vào thứ kỷ thuật đặc biệt giúp cho sản phẩm mọc lên trong mọi môi trường. Ông giải thích rằng trong quá khứ, nông gia đã nương cậy vào Đức Chúa Trời để sản phẩm mọc lên. Có khi trời sẽ mưa và có khi lại không mưa. Nhân vật nầy giải thích: “Đức Chúa Trời khiến cho chúng ta ra dại dột một chút”, để giờ đây chúng ta có kỷ thuật và không còn nương cậy vào Đức Chúa Trời nữa.

Đối với một nhân vật thông minh, tôi không tin là ông ta không hiểu rằng chính Đức Chúa Trời là Đấng đã ban cho con người ta bộ óc và nhìn biết – làm cách nào để tạo ra thứ kỷ thuật kia. Không nương cậy vào Đức Chúa Trời sao? Tôi không nghĩ vậy đâu!

Đây là lý do tại sao chúng ta công nhận Đức Chúa Trời về việc lấy bánh ra từ đất. Chính Đức Chúa Trời là Đấng đã ban cho con người khả năng lấy lúa mì ra từ đất rồi chế biến nó thành bánh. Đức Chúa Trời vẫn là nguồn của thức ăn chúng ta.

Trong phần đọc Kinh thánh tuần nầy, chúng tôi đọc thấy rằng Đức Chúa Trời đã cho người ta ăn mana trong đồng vắng “loài người sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi, nhưng loài người sống nhờ mọi lời bởi miệng Đức Giê-hô-va mà ra . Khi nhìn vào phép lạ mana, tán thưởng thức ăn đến từ Đức Chúa Trời là việc dễ dàng lắm. Bánh không phải là hiển nhiên đâu. Nhưng mana hiện hữu là để dạy cho mọi thế hệ biết rằng trong khi nhìn thoáng qua thôi, thì các thứ vật chất dường nâng đỡ chúng ta, nguồn nâng đỡ đích thực luôn luôn là Đức Chúa Trời.


Tôi muốn khích lệ chúng ta hãy dâng lời ngợi khen và cảm tạ cho Đức Chúa Trời hôm nay vì mọi thứ mà chúng ta đang có, mọi việc mà chúng ta có thể làm, và mọi sự thành tựu đáng kinh ngạc mà Đức Chúa Trời đã giúp đỡ cho nhân loại hoàn thành. Chúng ta hãy công nhận Đức Chúa Trời là nguồn của mọi sự ấy và hãy dâng sự vinh hiển cho danh cao cả của Ngài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét