Công Nhận Ơn Cứu Rỗi Của Đức Chúa Trời
“Cớ sao khi ta đến,chẳng
thấy có người nào? Cớ sao khi ta gọi, chẳng có ai thưa lại? Tay ta há ngắn quá
không chuộc được sao? Hay là sức ta không đủ mà cứu được sao? Nầy, ta chỉ nạt một
cái thì biển liền cạn. Ta biến song thành đồng vắng; cá dưới song vì khan nước
phải chết khát, hoá ra hôi thối” —Êsai
50:2
Trong phần đọc Kinh thánh tuần này, phần thứ
hai trong "Bảy tiết đọc thoải mái", tiên tri Êsai thuật
lại cảm xúc của Israel trong kỳ lưu đày và đáp ứng của Đức Chúa Trời. Israel cảm
thấy mình bị lãng quên; Đức Chúa Trời bảo đảm với dân của Ngài rằng Ngài không
thể quên họ. Israel cảm thấy mình bị bỏ rơi; Đức Chúa Trời giải thích rằng Ngài
không bỏ rơi họ, song thay vì thế, tội lỗi của chính họ đã tạo ra cuộc lưu đày
- họ đã tạo ra điều đó cho chính mình. Kế đó, Đức Chúa Trời tuyên bố rằng Ngài
sẽ đem họ ra khỏi cuộc lưu đày sớm hơn nhưng: "Cớ sao khi ta đến, chẳng thấy có người
nào? Cớ sao khi ta gọi, chẳng có ai thưa lại?"
Bậc thánh hiền Do Thái giải thích câu này với
một thí dụ: Một người thợ đốn gỗ kia đã từng đốn gỗ trong rừng thì ông té ngã
vào cái hố sâu. Một mình và bị cô lập, người thợ nầy dám chắc rằng mình sẽ chết
mất trong cái hố đó. Ông ta hết lòng hết linh hồn kêu cầu với Đức Chúa Trời,
xin Chúa cứu ông ta. Từ trời có một giọng
nói đến: "Đừng sợ. Ta sẽ cứu ngươi". Người thợ ấy thấy
thoải mái rồi ngủ liệm đi trong hố.
Ngay sau đó, có một thợ săn đi ngang qua và
nhìn thấy người thợ kia trong hố. Ông ta đánh thức thợ đốn gỗ kia và giúp cho
ông ta ra khỏi đó. Nhưng người thợ kia khẳng định rằng ông ta không cần ai giúp
đỡ một khi Đức Chúa Trời sẽ cứu ông ta. Người thợ ấy bèn ngủ trở lại, lần nầy
có một tốp lính, họ đi ngang qua đó để lấy cũi. Họ cũng thấy người thợ ấy trong
hố và đánh thức ông ta dậy. Họ cũng tìm cách giúp ông ta ra khỏi đó và cứu mạng
ông ta. Tuy nhiên, một lần nữa người thợ nầy đã từ chối ý định của họ rồi khẳng
định rằng Đức Chúa Trời sẽ cứu vớt ông ta. Người thợ ấy chắc chắn gục chết
trong cái hố, linh hồn ông ta về đến thiên đàng, ông ta hỏi Chúa: "Sao Ngài không cứu tôi theo như Ngài đã phán chứ?" Đức Chúa Trời đáp: "Ta đã cố gắng. Ta đã gửi đến cho ngươi gã thợ săn và
tốp lính nhưng ngươi đã từ chối rồi ngủ trở lại. Ta không thể cứu ngươi nếu
ngươi không muốn được cứu".
Mọi điều Đức Chúa Trời đã phán trong câu gốc nầy,
ấy là khi Ngài đến để giúp đỡ chúng ta, cho dù trong hình thức một người bạn, một
người lạ hoặc một cơ hội, chúng ta đã từ chối sự trợ giúp của Ngài. Đức Chúa Trời
gửi cho chúng ta nhiều lời kêu gọi phải tỉnh thức để bước đi trong con đường chánh
đáng - một con đường dẫn đến sự cứu rỗi - nhưng thay vì công nhận họ như họ vốn
có, chúng ta thích ngủ hơn và quay trở lại với sự chìm đắm thuộc linh. Chúng ta
cần phải giữ sự tỉnh thức và cảnh giác với các sứ điệp và sứ giả của Đức Chúa
Trời mà Ngài gửi đến trên đường lối của chúng ta.
Một khi cứ chìm đắm càng sâu, ai đó không thực sự muốn được
cứu, chẳng có gì Đức Chúa Trời có thể làm để giúp đỡ cả. Nhưng, nếu một người
thực sự mong muốn được cứu, Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ cứu người ấy (nam hay nữ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét