Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

TỪ NƠI CỰC ĐỊA


Từ Nơi Cực Địa
Khi tôi cực lòng, tôi sẽ kêu cầu cùng Chúa từ nơi cực địa; Xin hãy dẫn tôi lên hòn đá cao hơn tôi  — Thi thiên 61:2

Theo truyền khẫu Do thái, Vua David đã mắc nợ Ađam về sự sống của mình, vì Ađam là con người đầu tiên. Từ thuở ban đầu, Ađam đã được định cho phải sống cho đến đời đời. Nhận loại đã được dự trù phải sống trong địa đàng cho đến đời đời và sự chết không được xem là một việc khả thi. Nhưng hết thảy chúng ta đều biết rõ điều chi đã xảy ra kế đó: Ađam đã ăn trái của cây Hiểu Biết mà Chúa đã cấm đoán và sự chết đã xảy có trong thế gian. Đây là sự sa ngã lớn lao lắm. Đây là sự cuối cùng của vườn Êđen và là phần khởi đầu của thế giới bất toàn như chúng ta đang nhìn biết nó.

Từ thời điểm ấy trở đi, vấn đề hiển nhiên là từng người một đều sẽ chết mất, kể cả Ađam. Nhưng Ađam đã được ban cho sống cả ngàn năm, cùng với khả năng thấy trước mọi thế hệ tương lai và tất cả các vì vua của dân Israel. Vì lẽ đó, Ađam có khả năng nhìn thấy linh hồn của Vua David và cũng nhìn thấy rõ ông ấy cũng thiếu mất “nhiều năm” sống. Ađam đã “hiến” 70 năm từ cuộc sống của chính ông để cho David có thể tạo ra được cái chạm đáng kể của mình trên thế gian. Bậc thánh hiền người Do thái giải thích rằng đây là điều đã được nói tới trong Thi thiên 61:6, khi ở đó chép như sau: Chúa sẽ gia thêm ngày cho vua; Các năm người sẽ nên nhiều đời”. David vốn biết rõ rằng những năm tháng của ông đã được gia thêm cho, và quả thực điều nầy đã khả thi, bởi sự đóng góp của Ađam.

Bây giờ, đây là phần lý thú và là bài học: Từ sự sa ngã lớn lao nhất của con người, là sự góp phần long trọng nhất của con người. Khi Ađam trở nên hay chết, đây là cú đấm nặng nề cho nhân loại. Tuy nhiên, ông đã chọn đổi hoạ tai thành phước lành. Ông đã sử dụng những năm tháng hay chết của mình để giúp đem lại sự ra đời của Vua David, là vị vua lỗi lạc nhất mà Israel đã từng biết và là tổ phụ của Đấng Mêsi. Qua Solomon, con trai của David, Đền Thánh tại thành Jerusalem đã được dựng lên, và vì cớ Vua David, chúng ta mới có sách Thi thiên. Những đóng góp quan trọng nhất cho nhân loại đã đến từ sự thất bại lớn lao nhất của chúng ta.

Ngay từ đầu của Thi thiên nầy, David đã viết: “Khi tôi cực lòng, tôi sẽ kêu cầu cùng Chúa từ nơi cực địa”. Đôi khi chúng ta cảm thấy như mình đã rơi vào chốn “cực địa” – nơi xa thẳm nhất đối với Đức Chúa Trời. Chúng ta đã phạm tội, đã phạm phải một lỗi lầm to lớn, hoặc đã phạm vào một việc gì đó mà chúng ta tiếc hối sâu sắc. Chúng ta cảm thấy mình quá xa cách, “cực lòng” đối với Đức Chúa Trời.

Tuy nhiên, từ chốn ấy, David đã cầu nguyện: “. . . xin hãy dẫn tôi lên hòn đá cao hơn tôi”. Nghe như thể David đang nói: “Ngay từ chốn sâu thẳm cả thể như thế nầy, xin hãy dẫn dắt tôi, lạy Chúa, đến một chỗ nào cao hơn tôi mà tôi chưa từng đến trước đây. Xin dẫn tôi qua chỗ thấp kém của tôi, đưa tôi đến một chỗ cao hơn”.
Quí bạn ơi, khi chúng ta phạm sai lầm, như chúng ta, là con người có khuynh hướng sai phạm lắm, đừng bước vào chỗ thất vọng. Thay vì làm như Ađam đã làm và hãy cầu nguyện như Vua David đã cầu nguyện: hãy sử dụng thất bại đó rồi trở nên cao trọng hơn trước đây.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét