Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

ĐỂ CHO NGƯỜI KHÁC SÁNG LÒE RA



Để Cho Người Khác Sáng Loè Ra
Ngươi hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên đem đến dầu lọc ô-li-ve ép, đặng thắp đèn cho đèn sáng luôn luôn.  Trong hội mạc, ở ngoài màn, trước hòm bảng chứng, A-rôn cùng các con trai người sẽ lo sửa soạn đèn, hầu cho trước mặt Đức Giê-hô-va đèn cháy luôn luôn từ tối cho đến sáng. Ấy là một luật đời đời cho dòng dõi dân Y-sơ-ra-ên phải giữ” — Xuất Êdíptô ký 27:20–21

Phần Ngũ Kinh tuần nầy bắt đầu: “Truyền cho dân Israel đem đến dầu lọc . . .”. Đức Chúa Trời đã ban ra mạng lịnh, nhưng Ngài đang nói cùng ai? Theo văn mạch, câu trả lời rất rõ ràng: Đức Chúa Trời đang phán cùng Môise. Tuy nhiên, sự thực cho thấy rằng Môise không được nhắc tới đích danh làm dấy lên ngọn cờ đỏ. Từ thời điểm ra đời của Môise cho tới khi kết thúc Ngũ Kinh của Môise, Tên của Môise được nhắc tới trong từng phần rất đơn giản – ngoại trừ lần nầy. Tại sao chứ?

Bậc thánh hiền Do thái giải thích rằng phân đoạn nầy xử lý với sự chỉ định Arôn làm Thầy tế lễ thượng phẩm cùng các phận sự của các dòng dõi của ông. Đây là thời điểm của Arôn. Bậc thánh hiền giải thích rằng Môise, trong chỗ hạ mình xuống thấp, ông hiểu rằng đây là phần của Arôn. Ông vui vẻ bước qua một bên để cho Arôn có thể chiếu sáng.

Ai cũng biết Môise là nhân vật khiêm hoà nhất trong mọi người (Dân số ký 12:3), và tấm gương của ông dạy cho chúng ta biết rằng sự hạ mình chân thật có đủ sự tự trọng, bạn không cần phải là nhân vật trọng tâm. Sự hạ mình chân thật có khả năng bước qua một bên với sự bình an và vui vẻ hầu cho những người khác sẽ có thời khắc của họ. Điều nầy cũng là dấu hiệu cao trọng của bất kỳ nhân vật lãnh đạo nào. Một nhà lãnh đão giỏi có thể dẫn lối đưa đường. Tuy nhiên, một nhà lãnh đạo lỗi lạc có thể mặc lấy quyền lực cho nhiều người khác để họ có thể dẫn đường cho dòng dõi của họ.

Khi Môise bước qua một bên vì cớ Arôn, đây là cách đối xử rất đẹp so với thời điểm Arôn đã dọn đường cho Môise. Hãy trở lại ở Xuất Êdíptô ký 4, khi Môise gặp gỡ Đức Chúa Trời nơi bụi gai cháy, ông đã đưa ra đủ thứ tranh luận vì lý do ông không muốn trở làm người cứu chuộc cho dân Israel. Sau cùng, Môise đã nài xin Đức Chúa Trời: “Chúa muốn sai ai đi thì sai” (câu 13), và bậc thánh hiền giải thích rằng Môise đang luận lẽ để Arôn sẽ được chọn, chớ không phải ông. Arôn, là anh cả, xứng đáng với đặc ân và vinh dự trở thành nhà lãnh đạo của dân Do thái, chớ không phải Môise. Nhưng Đức Chúa Trời đáp: Có phải A-rôn … và kìa, người đang đi đến đón ngươi kìa; khi thấy ngươi, chắc sẽ vui mừng trong lòng (câu 14). Đức Chúa Trời tái bảo đảm với Môise rằng Arôn vốn biết rõ Môise đã được chọn và ông ấy thành thật vui sướng vì Môise. Arôn không cần phải trở thành nhân vật trọng tâm – ông chỉ quá mừng vui không nhìn thấy em mình đang chiếu sáng.


Hết thảy chúng ta có thể học đòi từ Môise và Arôn bằng cách tìm kiếm những phương thức giúp đỡ cho người khác chiếu sáng. Chúng ta hãy bước lùi lại một bước để cho người khác tiến lên, có được không? Về bậc phụ huynh, điều nầy có nghĩa là cung ứng cho đứa con một cơ hội để thực hiện một công việc nào đó xứng đáng với người đã trưởng thành. Ở nơi làm việc, điều nầy có nghĩa là dành cho một công nhân một phần thực hiện điều gì mới mẻ và phi thường. Phải vui vẻ, sung sướng một khi nhiều người khác có được thời khắc của họ – và phải sẵn sàng bước qua một bên để cho người khác sáng loè ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét