Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

GIỜ THỨ 11


Giờ Thứ 11

“Vì Ngài giải cứu tôi khỏi mọi mỗi gian truân; Mắt tôi thấy sự báo trả cho kẻ thù nghịch tôi” — Thi thiên 54:7

Đôi khi sự cứu rỗi đến từ Đức Chúa Trời trước khi chúng ta thậm chí biết mình đang ở trong sự nguy hiểm nữa. Những lần khác, chúng ta ý thức rõ tầm hiểm nguy sắp xảy ra; chúng ta cầu xin sự trợ giúp của Đức Chúa Trời và chúng ta để ý thấy rằng mình được cứu ra khỏi mọi rối rắm đó. Tuy nhiên, cũng có những lúc khi chúng ta nhận biết rằng rắc rối trầm trọng đang hướng vào đường lối chúng ta và chúng ta nài xin Đức Chúa Trời giải cứu cho, tuy nhiên, sự giải cứu không đến – ít nhất là không có liền đâu.

Loại chờ đợi để được cứu như thế nầy là đề tài của Thi thiên 54. Như phần giới thiệu đang chỉ ra, Thi thiên nầy đã được viết ra khi người Xíp muốn giao nộp David cho Vua Saulơ, vị vua nầy thân chinh tìm giết David. Khi chúng ta nhìn vào nội dung của biến cố nầy trong I Samuên 23, sự phản bội của họ ngày càng gắt gao hơn.

David đang trên đường trốn chạy khỏi Saulơ, đi từ chỗ nầy đến chỗ kia, cho tới lúc sau cùng, ông tìm được sự bình tịnh trong sa mạc Xíp. David biết rõ Saulơ vẫn còn tìm kiếm ông, nhưng như Kinh thánh cho chúng ta biết, Đức Chúa Trời không để cho Saulơ tìm được David. Giônathan, là con ruột của Saulơ, nhưng lại là người hỗ trợ trung thành cho David, thậm chí đãđến với David để thêm sức cho ông trong đức tin, Giônathan hứa rằng Đức Chúa Trời sẽ bảo hộ cho ông và một ngày kia ông sẽ lên ngôi làm vua. Tấm lòng của David bèn dịu lại và mọi việc trầm hẳn xuống.

Ở thời điểm nầy, Giônathan thực sự bó tay và đã quay trở về nhà. Sau thời gian Saulơ đã để ra truy tìm David, cuối cùng thì mọi việc cũng qua đi. David đã thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Và sự thể rất chính xác khi người Xíp – họ biết rõ rằng David đang ẩn náu giữa vòng họ – họ tìm cách giao nộp ông. Họ đến gặp Saulơ rồi tỏ cho ông ấy chính xác nơi David đang ẩn náu.

Đây là lúc David đã dâng lời cầu nguyện. Ông đã trốn chạy, lại bị làm phản. Song ông không chao đảo, đức tin ông đặt nơi Đức Chúa Trời. Trong câu cuối của Thi thiên nầy, ông đã khẳng định đức tin của ông đặt nơi Đức Chúa Trời, ông nói: “Vì Ngài giải cứu tôi khỏi mọi mỗi gian truân; Mắt tôi thấy sự báo trả cho kẻ thù nghịch tôi”. Thực vậy, David đã nói rằng mọi sự dường chẳng tốt lành chi hết, ông biết rõ Đức Chúa Trời, Ngài đã cứu ông ra khỏi mọi sự khác, sẽ lại đến để cứu ông nữa.

Và Đức Chúa Trời đã giải cứu ông.

Vào phút sau cùng, giống như Saulơ sắp sửa bắt được David, Đức Chúa Trời đã sai một sứ giả báo cho Saulơ biết một cuộc tấn công “đáng kinh ngạc” từ dân Philitin. Saulơ buộc phải để David lại đó một mình để lo bảo vệ cho dân Israel. Đến giờ thứ 11, David đã được giải cứu. 

Tôi muốn khích lệ chúng ta hết thảy đừng bao giờ xao lãng về ơn giải cứu của Đức Chúa Trời. Dầu khi dường như sắp hết giờ và chúng ta chẳng còn biết làm chi nữa, Đức Chúa Trời vẫn cứu vớt chúng ta. Giống như Ngài có hàng triệu lần trước đó, Đức Chúa Trời của chúng ta có quyền làm ra nhiều phép lạ – thậm chí vào giờ thứ 11.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét