Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CAO TRỌNG HƠN CÁC THIÊN SỨ


CAO TRỌNG HƠN CÁC THIÊN SỨ

Các ngươi sẽ làm người thánh của ta, chớ nên ăn thịt chi bị thú rừng xé ở ngoài đồng; hãy liệng cho chó ăn” — Xuất Êdíptô ký 22:31

Nằm giữa 10 Điều Răn và sự tiếp nhận Lời Đức Chúa Trời của dân Israel là một câu mà ở đó Đức Chúa Trời phán: Các ngươi sẽ làm người thánh của ta”. Menachem Mendel ở xứ Kotzk, một rabi vào thế kỷ thứ 18, có một lời bình rất hay về câu nầy. Ông nói: “Ngươi sẽ là thánh, mà là người . . . Chúa Tể của vũ trụ chẳng thiếu thiên sứ ở trên trời”. Khi Đức Chúa Trời ban cho chúng ta Ngũ Kinh, Ngài mong mỏi sự thánh khiết của con người, chớ không phải sự thánh khiết của hàng thiên sứ.

Nói như vậy có nghĩa gì chứ?

Bậc thánh hiền Do thái dạy rằng khi Môise trèo lên Núi Sinai để đem Lời của Đức Chúa Trời xuống cho dân sự, các thiên sứ đã phản kháng. Các thiên sứ chẳng có ý kiến gì về mọi điều có trong Kinh thánh, chỉ vì Đức Chúa Trời đã giấu kín Lời ấy trải qua nhiều thế hệ mà thôi. Họ biết rõ đây là của báu rất quan trọng và chứa trong đó là một sứ mệnh tối quan trọng.

Và đấy là những gì các thiên sứ đang làm; họ lo chu toàn các sứ mệnh.

Các thiên sứ không có bản ngã. Họ chẳng có những ham muốn bất kỉnh. Họ làm chính xác những gì Đức Chúa Trời đã dựng nên họ để lo làm – không thêm cũng không bớt. Vì vậy, khi Đức Chúa Trời ban cho con người báu vật quan trọng nầy, sứ mệnh đặc biệt nầy, các thiên sứ đã bị sốc! Làm sao mà Đức Chúa Trời lại chọn một con người chẳng có gì là hoàn hảo hết để thực thi sứ mệnh quan trọng nhất trong mọi sứ mệnh chứ? Họ dội vang lời lẽ trong Thi thiên 8:4–5: Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? … Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút”. Bất chấp sự thực con người được dựng nên kém hơn các thiên sứ, các thiên sứ cứ tiếp tục: Ngài [Đức Chúa Trời] Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng”.
Đức Chúa Trời  bảo Môise rằng ông phải trả lời với những sự than phiền của các thiên sứ. Vì vậy, Môise thưa cùng Đức Chúa Trời ở trước mặt bao thiên sứ: “Trong Ngũ Kinh của Ngài có gì chứ?” Đức Chúa Trời đáp: “Ta là Giêhôva Đức Chúa Trời, là Đấng đã đem ngươi ra khỏi xứ Aicập”. Khi ấy Môise xây sang các thiên sứ rồi nói: “Quí Ngài có ở trong xứ Ai cập không? Quí Ngài có ở trong chốn tối tăm ấy không? Còn Ngũ Kinh có quan hệ gì với quí Ngài chứ?” Môise tiếp tục nói bằng cách xem lại các điều răn của Đức Chúa Trời và thể nào chẳng có điều nào trong đó áp dụng cho các thiên sứ cả. Các thiên sứ không phải lo liệu gì với sự cám dỗ, sự ganh tỵ, sự thách thức, hay các sự xung đột. Họ sống ở một nơi sáng láng lạ lùng.

Mặt khác, con người phải xử lý, lo liệu với đủ loại tối tăm – cả ở bên ngoài cũng như ở bên trong chúng ta. Đấy là chỗ đặt để sự cao trọng của chúng ta. Các thiên sứ có thể là những hữu thể sáng láng, nhưng chỉ có hữu thể con người mới có thể nắm lấy sự tối tăm rồi biến nó ra sáng láng. Chỉ có con người mới có thể thắng hơn những ham muốn tội lỗi, mở rộng sự tử tế khi bị cám dỗ, và sử dụng thế giới vật lý nầy cho các mục đích thuộc linh.

Hôm nay, hãy nhớ rằng bạn luôn cao trọng hơn các thiên sứ. Khi bị cám dỗ phạm việc chi đó sai trái, hãy chọn làm theo điều chi là phải. Khi đối diện với sự tối tăm, hãy chọn sự sáng. Sự cao trọng của chúng ta nằm trong chỗ yếu đuối của chúng ta . . . và sự cam kết không dời đổi muốn thắng hơn chúng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét