Cung Ứng Hy Vọng và Sự
Chữa Lành
“Khi hai người đánh lộn nhau, người nầy đánh người kia bằng đá
hay là đấm cú, không đến đỗi phải chết, nhưng phải nằm liệt giường, nếu đứng dậy
chống gậy đi ra ngoài được, người đánh đó sẽ được tha tội. Nhưng chỉ phải đền
tiền thiệt hại trong mấy ngày nghỉ và nuôi cho đến khi lành mạnh” —
Xuất Êdíptô ký 21:18–19
Phần đọc Ngũ Kinh tuần nầy dẫn đến câu chuyện
trong phần đọc Kinh thánh tuần qua, bao gồm sự khải thị của Đức Chúa Trời tại
Núi Sinai và việc ban ra 10 Điều Răn, thêm một bước nữa. Trong phần đọc nầy, chúng
ta được cung ứng một danh sách rõ ràng về các luật lệ cần thiết dành cho một xã
hội lành mạnh, lấy Đức Chúa Trời làm trọng tâm, kính sợ Đức Chúa Trời, công
bình và bình đẳng. Kính mến Đức Chúa Trời là chưa đủ theo một phương thức trừu
tượng; chúng ta phải nắm lấy tình yêu thương đó rồi đổi nó thành lối sống trung
tín.
Một trong những luật lệ được đưa ra thảo luận
trong phần đọc đặc biệt nầy nói tới những gì đang xảy ra nếu người nầy đánh
trọng thương người kia. Như chúng ta sẽ thấy, Kinh thánh mô tả: “Khi hai người đánh lộn
nhau, người nầy đánh người kia bằng đá hay là đấm cú, …. người đánh đó sẽ được
tha tội. Nhưng chỉ phải đền tiền thiệt hại trong mấy ngày nghỉ và nuôi cho đến
khi lành mạnh”. Các rabi giải thích rằng bên
có lỗi phải bồi thường hoàn toàn cho bên bị thương tích, bao gồm trả hết mọi
chi phí thuốc men. Bậc thánh hiền Do thái cũng chỉ ra rằng chính từ câu nầy mà
chúng ta học biết rằng một người có phép được chăm sóc về mặt y tế. Chúng ta
được phép đi bác sĩ để được chữa lành.
Trong tiếng Hybálai, hai từ sau cùng của câu
Kinh thánh là rapoh yirapeh, sát
nghĩa có ý nói “chữa
lành và được chữa lành”. Đấng tiên kiến Lublin, một vị rabi nổi tiếng vào thế kỷ
thứ 18, đã bình luận về cụm từ nầy, nói rằng một vị bác sĩ được phép chữa trị, song
ông không được phép làm cho người được chữa trị phải thất vọng. Mặc dù theo mọi
sự học hỏi và kinh nghiệm của ông, ông tin rằng dù một bịnh nhân không có được
cơ hội, vị y sĩ không được phép bỏ cuộc. Chỉ có Đức Chúa Trời mới có tiếng nói
sau cùng về người đó có được chữa lành hay không!?! Công việc của vị y bác sĩ
là thực hiện sự chữa lành bất luận người ta có nói gì đi nữa. Ngoài ra, ông
được phép cung ứng cho bịnh nhân niềm hy vọng, song ông không được phép gác bỏ
hy vọng đi. Một vị y sĩ không bao giờ nói cho bệnh nhân biết là chẳng còn có hy
vọng nữa.
Các rabi nắm lấy ý tưởng nầy, đưa nó đi một
bước xa hơn và giải thích rằng chính nguyên tắc đó đang nắm giữ mọi phương diện
của sự sinh tồn của chúng ta – về thuộc thể, về tình cảm, và về mặt thuộc linh
nữa. Chúng ta có thể sống trong hy vọng, và khi chúng ta hy vọng, chúng ta sẽ
không hề từ bỏ hy vọng. Chúng ta sẽ không bao giờ nói rằng người nầy hay người
kia không có cơ hội để mà ăn năn. Chúng ta đừng bao giờ quyết định mình không
có cơ hội để cải thiện cách xử sự của chính mình. Chúng ta đừng bao giờ quyết
rằng bất kỳ tình huống nào là vô vọng hết. Trong thế giới lấy Đức Chúa Trời làm
trọng tâm, bất cứ điều gì cũng luôn luôn là khả thi cả. Công việc của chúng ta
là chữa lành và được chữa lành; đó là hy vọng và cung ứng hy vọng.
Lần tới, bạn hay một người bạn kinh nghiệm
một tình huống ảm đạm, hãy nhớ những việc duy nhứt mà bạn được phép làm là cung
ứng hy vọng, cung ứng sự giúp đỡ, và tạo điều kiện thuận lợi cho sự chữa lành –
và khi ấy hãy để cho Đức Chúa Trời làm phần việc của Ngài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét