Loại Bỏ Những Phiền Toái
“Điều nầy sẽ là một lệ định đời đời cho các
ngươi: đến mồng mười tháng bảy, các ngươi phải ép linh hồn mình, không nên làm
một việc nào, bất kỳ người bổn xứ hay là kẻ khách kiều ngụ giữa các ngươi” — Lêvi ký 16:29
Một câu chuyện kể về cháu nội của một vị
rabi lỗi lạc, với hai hàng nước mắt nó đến gặp ông nội mình. Cậu bé đang chơi
trốn tìm với bạn nó khi đến lượt nó phải đi trốn. Nó tìm thấy một nơi ẩn náu tốt
rồi đợi và đợi, song không có ai đến tìm nó. Sau một thời gian dài, cậu bé ra
khỏi chỗ nấp và thấy mấy đứa bạn của nó đã qua trò chơi khác mà quên phứt nó. Nó
kêu khóc với ông nội: "Con đi trốn, song
chẳng có đứa nào tìm con!"
Sau khi nghe lời lẽ của cháu mình, nước
mắt của vị rabi nầy cũng phải chảy ra. Ông nói: "Đấy
cũng là cách mà Đức Chúa Trời đã cảm thấy nữa đó! Ngài đang ẩn náu trong thế giới
của chúng ta, ngay dưới bề mặt đó. Nhưng chúng ta bị phân tâm qua đỗi không thể
tim kiếm Ngài! Đức Chúa Trời muốn chúng ta phải tìm kiếm Ngài và gặp được Ngài,
nhưng ai nấy đều bận rộn đến nỗi họ quên phứt về Ngài!"
Nhơn ngày lễ Yom Kippur, Kinh Thánh dặn
chúng ta phải "chối bỏ mình". Theo truyền thống Do
Thái, điều này đề cập đến năm hạn chế cụ thể: chúng ta không ăn hoặc uống, không
tắm rửa, không trang điểm với các loại kem và mỹ phẩm, không tham gia vào các
quan hệ hôn nhân, hoặc đi giày bằng da. Tại sao, có phải những sự chối bỏ nầy là
một phần không thể thiếu trong ngày thánh này chăng?
Một lý do cho những hạn chế nầy là để cho
chúng ta có thể tập trung vào mục tiêu của ngày ấy: Để kết nối với Đức Chúa Trời,
hối tiếc những sai lầm mình, và kiếm lại sự trong sáng nơi đời sống của chúng
ta. Cả năm trời chúng ta đã bị phân tâm bởi những khoái lạc thuộc thể của thế
gian. Vào ngày lễ Yom Kippur, chúng ta loại bỏ những trở ngại thuộc thể đó hầu
cho chúng ta buộc phải tập trung thẳng vào đời sống của chúng ta. Chúng ta
không thể ẩn núp sau một chỗ kín đáo hay một đôi giày mới. Chúng ta nhìn xem sự
sống đúng như nó vốn có – một cơ hội để phục vụ Đức Chúa Trời và làm điều lành.
Chúng ta nhớ rằng Đức Chúa Trời đang hiện diện trong nhiều cách thức và hiện diện
ở bất cứ thời điểm nào, và chúng ta nhớ tìm cho ra Ngài.
Tại Israel, tôi biết có một từ ngữ rất
là quen thuộc. Cả Israel thế tục cũng như những người quan sát sử dụng thuật ngữ
neshama khi trao đổi với khách lạ, người thân, hay bạn
bè thân thiết. Thuật ngữ ấy có nghĩa là "linh
hồn".
Đúng là một cách thức đẹp đẽ để nói đến nhau! Chúng ta là những linh hồn và
chúng ta đang ở trong một cơ thể cùng một cách với người đang lái xe kia. Chúng
ta không phải là chiếc xe và chúng ta không phải là thân thể; chúng ta là những
linh hồn. Nhơn ngày lễ Yom Kippur, chúng ta loại bỏ những
phiền toái thuộc thể và nhớ tới chúng ta thực sự là ai, và đang làm gì.
Trong tuần này, chúng ta hãy tập trung
vào Đức Chúa Trời và để cho bổn tánh thuộc thể của chúng ta ngồi ở băng ghế ở
đàng sau. Hãy xem xét cách thức chúng ta có thể tỏ ra thái độ tin kính trong cuộc
sống của chúng ta nhiều hơn và sống một đời sống đang lấp đầy tâm hồn chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét