Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

BẮT PHỤC CÁI LƯỠI


Bắt Phục Cái Lưỡi
Ai giữ lấy miệng và lưỡi mình giữ linh hồn mình khỏi hoạn nạn — Châm ngôn 21:23

Một cụ già sống sót trong sự diệt chủng dân Do thái của Phátxít Đức, cụ đã chia sẻ câu chuyện sống sót của bà, cũng dạy cho tôi một bài học quan trọng trong cuộc sống. Bà cụ mô tả thời điểm khủng khiếp khi bà và em trai của bà chỉ là những đứa trẻ khi họ bị quân Phátxít Đức lùng bắt rồi bị đẩy lên các chuyến tàu hoả chạy hướng đến các trại tập trung. Cha mẹ của họ đã bị bắt rồi cùng với bất kỳ gia đình nào khác, vì vậy cụ bà nầy cùng với người em là gia đình duy nhất còn sót lại.

Khi ở trên xe lửa, bà cụ, một thanh thiếu niên vào thời điểm đó, nhận thấy rằng em trai mình mới 5 tuổi không có mang giày khi họ bị bắt. Bà đã lục kiếm toàn bộ chuyến xe la hét và nhạo nó vì không có mang giày. Bà rất tức giận khi biết đôi giày quan trọng là thể nào để được sống còn. Nhưng rồi thì một lần nữa cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ mà thôi.

Phải, khi xe lửa đã đến tại trại tập trung, bà cụ nầy bị tách ra khỏi đứa em của mình. Bà không còn gặp lại nó; nó đã không sống sót qua chiến tranh. Bà cụ thuật lại thể nào khi bà quyết định không nói lời nào với bất cứ ai rằng bà đã hối tiếc. Nói cách khác, bà nói với mọi người theo một cách thức mình chịu trách nhiệm và tử tế giống như đó là lần trao đổi cuối cùng bà có với người đó, bà chẳng có chút hối tiếc nào hết.

Câu chuyện tuy buồn nhưng rất khích lệ này nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc xem xét những gì chúng ta nói, làm thế nào chúng ta nói ra điều đó, và các hậu quả có thể theo sau. Trong sách Châm ngôn, vua Solomon dạy: "Ai giữ lấy miệng và lưỡi mình giữ linh hồn mình khỏi hoạn nạn”. 

Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng chúng ta có thể đánh giá sự dạy dỗ này trên hai cấp độ. Thứ nhứt, chúng ta biết rằng tai họa được nhắc đến trong câu này đề cập đến sự phán xét ở cuối đời chúng ta. Theo truyền khẫu Do Thái, Đức Chúa Trời đặc biệt nghiêm khắc khi đến với việc tra xét lời lẽ của chúng ta. Tương tự vậy, vị rabi Do Thái lỗi lạc dạy rằng chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng được phần thưởng của Đức Chúa Trời mà chúng ta sẽ nhận được cho từng thời điểm mà một người kiềm chế được lời nói không thích đáng.

Ở cấp độ kia, chúng ta cũng học được bài học thực tế cho việc sống đời sống chúng ta mà không hối tiếc. Chúng ta có thể học được bài học từ bà cụ sống sót trong sự diệt chủng thê thảm kia – rằng chúng ta không thể lấy lại lời lẽ gây tổn thương mà chúng ta thốt ra, và chúng có thể đẩy linh hồn của chúng ta vào tình trạng bấn loạn trong phần đời còn lại của chúng ta.

Chúng ta hãy quyết tâm thắt chặt dây cương trên cái lưỡi của chúng ta ngày hôm nay. Chúng ta hãy học cách chế ngự cái lưỡi mỗi ngày. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta hai cánh cửa – răng và môi của chúng ta – để chúng ta không nên thốt ra lời lẽ quá nhanh. Lần tới, chúng ta bị cám dỗ để nói chuyện trong một phương thức mà có lẽ chúng ta sẽ thấy hối tiếc, nguyện chúng ta khép miệng mình lại – và mở cánh cửa ra cho ơn phước của Đức Chúa Trời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét