Lút Đầu
“Đức Chúa Trời ôi! xin cứu tôi, Vì những nước đã thấu đến linh hồn
tôi. Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng cẳng; Tôi bị chìm trong nước sâu,
dòng nước ngập tôi” — Thi
thiên 69:1–2
Vào
ngày 15 tháng Giêng năm 2009, chuyến bay hàng không Mỹ 1549 thực hiện cuộc đáp
khẫn cấp trên sông Hudson của thành phố Nữu
Ước sau khi bầy chim bay thẳng vào trong bộ máy của máy bay, khiến cho cả hai
động cơ không còn hoạt động được nữa. Cuộc hạ cánh, trong đó chẳng mất một mạng
nào, ai cũng biết là “Phép
Lạ Trên Sông Hudson”.
Tuy nhiên, cuộc hạ cánh khẫn dường như suông
sẻ từ phía trước của máy bay, một câu chuyện đáng sợ ở phía sau của máy bay, ở
đó chịu lấy gánh nặng của cái chạm. Cái chạm mạnh mẽ ấy làm rách một lỗ hỗng ở
thân dưới máy bay, khiến cho nước tràn vào bên trong. Tiếp viên Doreen Welsh,
thành viên phi hành đoàn duy nhứt có mặt ở thân sau máy bay, đã mô tả tình
huống chuyển từ xấu đến tồi tệ hơn. Sau khi nhận ra họ đã rơi xuống sông và
không phải trên đường băng, Doreen đã nhận ra ngay nước đang tràn nhanh vào và
người ta ở chung quanh cô đã bị sốc, không thể di chuyển và chắc máy bay sẽ bị
chìm nhanh chóng.
Doreen mô tả nước lạnh bắt từ hông lên đến cổ
của cô. Ở điểm nầy cô tin chắc cuộc sống mình sắp sửa đi đến chỗ kết thúc rồi. Cô
chẳng có cách nào nhận biết ở phía trước máy bay không bị nước tràn vào và hy
vọng đang có ở trước mặt. Thế rồi đột nhiên, khi các hành khách chuyển lên phía
trước, Doreen liền nhận ra rằng cô rốt cuộc rồi sẽ sống, và quả thực cô đã sống.
Tôi nghĩ rằng những gì Doreen Welsh đã trải
qua ở cấp độ thuộc thể, nhiều người trong chúng ta đang kinh nghiệm ở một cấp
độ về thuộc linh, lý trí, hay cảm xúc. Như David đã viết ở Thi thiên 69: “Đức Chúa Trời ôi! xin cứu
tôi, Vì những nước đã thấu đến linh hồn tôi. Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng
cẳng; Tôi bị chìm trong nước sâu, dòng nước ngập tôi”.
Đôi khi, cuộc sống có thể phủ lút đến nỗi
chúng ta cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm. Hoàn cảnh dường như khó thở và
không bao lâu nữa thì nước sẽ phủ lút đầu của chúng ta, không còn nổi lên được
nữa. Thế nhưng Thi thiên 69 nhắc cho chúng ta nhớ rằng vô luận hoàn cảnh có vô
vọng dường nào, luôn luôn có hy vọng mình sẽ được cứu đấy.
Ở phần đầu của Thi thiên, David đã cầu xin
rằng Đức Chúa Trời sẽ cứu ông ra khỏi dòng nước đã đe doạ nhấn chìm ông. Đến
cuối Thi thiên, David nhất định rằng Đức Chúa Trời sẽ cứu vớt ông. Chúng ta đọc
ở câu 30: “Tôi sẽ dùng bài hát mà ngợi
khen danh Đức Chúa Trời, và lấy sự cảm tạ mà tôn cao Ngài”.
Hãy nhớ, khi bạn cảm thấy như mình bị ngập
chìm trong dòng nước quá lâu, hoặc dòng nước sẽ lên tới cổ của bạn, đe doạ nhấn
chìm bạn, các phép lạ đang xảy ra. Hãy nắm lấy và bám chắc lấy Đức Chúa Trời. Đừng
bao giờ buông ra cho đến khi được Ngài cứu vớt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét