Đếm Mỗi Ngày
“‘Kể từ ngày sau lễ sa-bát, là ngày đem bó lúa dâng đưa qua đưa lại,
các ngươi sẽ tính bảy tuần lễ trọn’” —
Lêvi ký 23:15
Bắt đầu thêm thứ hai của Lễ Vượt Qua, dân Do
thái khởi xướng điều răn khác theo Kinh thánh có thể tìm gặp trong Lêvi ký 23:15: “‘Kể từ ngày sau lễ sa-bát,
là ngày đem bó lúa dâng đưa qua đưa lại, các ngươi sẽ tính bảy tuần lễ trọn’” Chỉ thị nầy bắt đầu vào ngày lễ Ngũ Tuần và
tiếp tục cho tới ngày lễ Shavuot, Lễ của các tuần lễ, đòi hỏi chúng ta phải
đếm từng ngày một trong 49 ngày giữa hai ngày lễ nầy. Đây là khoảng thời gian
đầy đủ ý nghĩa khi chúng ta chuẩn bị về mặt thuộc linh để nhận lãnh Kinh Torah một lần nữa nhằm ngày Shavuot, đánh dấu ngày khải
thị gốc tại Núi Sinai.
Hãy xem những luật lệ sau đây hiệp với việc đếm
những ngày nầy, được biết rõ là luật Omer. Đòi hỏi đầu tiên, ấy là
ơn phước được kể ra trước khi đếm ngày phải được tính vào buổi tối. Sở dĩ như
vậy là vì trong Do thái giáo “ngày” thực sự bắt đầu vào lúc
mặt trời lặn, hay vào buổi tối. Điều nầy có thể lần ngược trở lại với việc bắt
đầu thời gian khi Đức Chúa Trời dựng nên thế gian. Trong Sáng thế ký 1:5, Đức
Chúa Trời quy định: “Vậy, có
buổi chiều và buổi mai; ấy là ngày thứ nhất”. Buổi tối, được theo
sau bởi ban ngày, được xem là một “ngày”. Nếu một người quên tính
ơn phước lúc ban đêm, người ấy [nam hay
nữ] vẫn phải tính ngày hôm sau, mà không có sự chúc phước.
Thêm nữa, nếu một người quên tính luật Omer vào buổi tối và vào ban ngày, thì quên cả
ngày, vô luận ngày đó là ngày 2 hay ngày 45, người ấy [nam hay nữ] phải tiếp tục đếm trong khoảng thời gian 49 ngày mà
không có sự chúc phước. Một ngày bị mất đi tác động đến phần còn lại của việc
đếm.
Xem xét tư thế của việc đếm cũng rất là đáng
kể nữa. Từ ngày 1 cho đến ngày 6, chúng ta chỉ nói tới số ngày mà thôi: “Hôm
nay là ngày số 4, hôm nay là ngày số 5”, và cứ thế mà đếm. Cho tới trọn các tuần lễ,
chúng ta nói tới con số của ngày và số của tuần: “Hôm nay là 28 ngày,
là 4 tuần lễ”. Về
mọi ngày khác, chúng ta nói số ngày, số tuần, và số ngày chúng ta đã trải qua
trong tuần lễ hiện tại: “Hôm nay là 33 ngày, là 4 tuần và 5 ngày”.
Tại sao luật lệ lại đặc biệt như vậy và đòi
hỏi khoảng thời gian như thế nầy?
Những ngày nầy được chọn với mục đích đặc
biệt cho việc tự phát triển, và kinh Torah muốn
nhấn mạnh mục tiêu cụ thể sống từng ngày một như thế nào, có bao nhiêu tiềm
năng nằm trong từng ngày ấy – từ giây phút nó khởi đầu. Mất một ngày, thậm chí
phung phí nửa ngày, là một sự mất mát rất lớn. Tôi từng đọc một trưng dẫn nói
rằng: “Người ta đang sống giống như họ sẽ không bao giờ chết và chết
giống như thể họ chưa bao giờ sống vậy”. Sứ điệp của việc đếm là phải tính từng ngày
một. Mỗi ngày là một cơ hội vô giá – bạn sử dụng ngày hôm nay của mình như thế
nào vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét