Dạy
Dỗ Con Trẻ Bề Trong Của Bạn
“Trong ngày đó hãy giải nghĩa cho con trai ngươi rằng: Ấy vì việc
Đức Giê-hô-va làm cho ta, khi ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô” — Xuất Êdíptô ký 13:8
Có phải bạn nhớ trở nên như một đứa trẻ nhỏ
có ý nghĩa như thế nào rồi phải không? Tuổi trẻ vốn háo hức muốn khám phá thế
giới, để học biết và tấn tới. Những đứa trẻ nhỏ có thể nổi giận hay buồn rầu, với
hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt thơ bé của chúng, rồi qua phút kế đó
hết thảy chúng đều bật cười và rạng rỡ. Trẻ con biết phải sống ra sao trong
từng phút một. Chúng chẳng lo về bữa ăn tới đây của chúng sẽ dọn ở đâu. Chúng
tin cậy trọn vẹn rằng mẹ, bố, hay người chăm sóc chúng sẽ nhìn thấy mọi nhu cần
của chúng được thoả. Chúng có đức tin đơn sơ và một tình cảm dành cho cuộc sống.
Một phần chính của Lễ Vượt Qua tựu trung
quanh câu Kinh thánh truyền rằng: “Trong ngày đó hãy giải nghĩa cho con trai ngươi rằng: Ấy vì việc
Đức Giê-hô-va làm cho ta, khi ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô”. Câu
Kinh thánh nầy dạy trực tiếp cho chúng ta phải dạy dỗ con cái mình câu chuyện Xuất
Aicập từng năm một. Tuy nhiên, bậc thánh hiền Do thái đưa ra lời giải thích
khác; cách giải thích đó như sau: “Vào
ngày ấy hãy nói cho con ngươi biết – đứa con bề trong của ngươi . . .”. Mục tiêu của bậc thánh
hiền không những là dạy cho thế hệ kế tiếp biết rằng Đức Chúa Trời là thành tín,
toàn năng, và yêu thương. Mà còn dạy cho bàn thân mình và tái kết nối với con
cái mà chúng ta từng có – với hy vọng và đức tin thật trọn vẹn.
Rachel Bluwstein Sela, ai cũng biết là nữ thi
sĩ Rachel, là một nhà thơ Do thái, bà đã sống trong Xứ Thánh vào thập niên 1900.
Mặc dù bản thân bà không có con cái, bà đã viết ra bài thơ nầy thật hay nói về
sự quan tâm của bà đối với con cái:
Nếu
chúng ta chỉ là những đứa trẻ nhỏ
Phước cho người nào làm cho chúng ta quên đi
nỗi nhọc nhằn của năm tháng.
Với con đường dài ở trước mặt để chúng ta,
để trở nên già dặn, buồn đau, rồi hoài cổ.
Những đứa trẻ có tâm hồn như đóa hoa hồng kia
chúng bứt lấy sự vui mừng như bứt những đoá hoa dại
Thế giới của các con chưa qua đi đâu,
Với mặt trời bật cười nơi giọt lệ long lanh của chúng.
Phước cho người nào làm cho chúng ta quên đi
nỗi nhọc nhằn của năm tháng.
Với con đường dài ở trước mặt để chúng ta,
để trở nên già dặn, buồn đau, rồi hoài cổ.
Những đứa trẻ có tâm hồn như đóa hoa hồng kia
chúng bứt lấy sự vui mừng như bứt những đoá hoa dại
Thế giới của các con chưa qua đi đâu,
Với mặt trời bật cười nơi giọt lệ long lanh của chúng.
Nếu chúng ta chỉ gắn kết với tình trạng vô
tội như con trẻ mà chúng ta từng sở hữu! Rồi vào đêm Xuất Aicập chúng ta có thể!
Chúng ta có thể dạy cho con trẻ bề trong của mình biết rằng hy vọng vẫn còn sờ
sờ ra đấy. Chúng ta có thể nhớ rằng dù chúng ta bao nhiêu tuổi, phần còn lại
của đời sống chúng ta có thể là phần tốt nhứt trong cuộc đời của chúng ta. Chúng
ta có thể tái kết nối với Đấng Tạo Hoá của chúng ta bằng đức tin thật đơn sơ, với
sự nhận biết và tin tưởng rằng mọi nhu cần của chúng ta đều sẽ được thoả, bất
cứ điều chi đến trên đường lối của chúng
ta. Theo truyền khẫu Do thái, đêm Lễ Vượt Qua được gọi là leil shimurim, cụm từ nầy có ý nói: “một
đêm của sự bảo hộ”. Vào
đêm nầy, chúng ta công nhận rằng Đức Chúa Trời đang bảo hộ chúng ta vào bất cứ
mọi thời điểm – vì thế, sao chúng ta lại phải lo sợ chứ?
Lễ Vượt Qua nầy, chúng ta hãy phấn đấu vì “loại
linh hồn có màu sắc như hoa hồng” của con trẻ kia. Chúng ta hãy xoá đi những
đám mây và bóng tối xám xịt nọ rồi hãy bước đi với cuộc sống của người lớn. Hãy
nói cho con trẻ bề trong của bạn biết về ơn cứu rỗi lạ lùng của Đức Chúa Trời và
phải thấy mình được cảm thúc để tin cậy và bứt lấy “sự vui mừng giống như
bứt những đoá hoa dại” một lần nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét