Phước Hạnh Trong Sự Cầu
Thay
“Áp-ra-ham cầu xin Đức Chúa Trời, thì Ngài chữa
bịnh cho vua A-bi-mê-léc, vợ cùng các con đòi người; vậy, họ đều có con” — Sáng
thế ký 20:17
Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng
câu chuyện nói tới sự ra đời của Ysác theo ngay sau lời cầu nguyện của Ápraham cho
Abimêléc dạy cho chúng ta biết rằng khi chúng ta cầu thay cho người khác, chúng
ta thường được ban thưởng với cùng một lời cầu xin đó.
Trong trường hợp này, Vua Abimêléc, vợ
ông ta, và các con đòi người không thể có con. Ápraham đã cầu thay cho họ, và họ
có thể thụ thai. Việc kế tiếp chúng ta nghe nói đến là phép lạ sự ra đời của Ysác.
Bằng cách cầu thay cho người khác, Ápraham cũng đã có lời cầu nguyện sâu sắc nhất
của ông được nhậm.
Một học trò khi tiếp cận với vị rabi của
mình với thắc mắc về phương thức này – một thắc mắc mà chúng ta có thể đưa ra: Có
phải điều nầy tác động thậm chí chỉ cầu thay cho người bạn thì chính mình sẽ nhận
được phước như nhau không? Những lời cầu nguyện của Ápraham là vô kỷ và chân
thành. Có phải sự cầu nguyện ấy có hiệu quả khi sự cầu nguyện phục vụ cho những
điều ích kỷ không?
Đâu là câu trả lời của bạn?
Câu trả lời của vị rabi Do Thái có thể
làm cho bạn phải ngạc nhiên! Ông đáp: "Có
chứ".
Thế rồi ông giải thích vấn đề đó theo cách này: Đức Chúa Trời là nguồn gốc của mọi
ơn phước. Nhưng cần phải có một ống dẫn sẽ chuyển ơn phước của Đức Chúa Trời vào
trong thế gian. Một ống dẫn như thế là sự cầu nguyện. Khi chúng ta cầu nguyện,
chúng ta kết nối mình với Đức Chúa Trời. Khi chúng ta cầu thay cho một người bạn,
chúng ta trở thành ống dẫn nối người bạn của chúng ta với Đức Chúa Trời. Khi Đức
Chúa Trời ban các ơn phước theo sự cầu xin, chúng ta cũng được đầy dẫy với cùng
các ơn phước đó nữa.
Sau đó, vị rabi Do Thái cung ứng phần
loại suy khác để giúp chúng ta hiểu rõ khái niệm này: Cỏ cần nước, nhưng để nhận
được nước, nước phải đi qua một đường ống. Một khi vòi là ống dẫn để nước đến với
cỏ, nó không làm chi khác trừ ra nó cũng bị ướt. Tương tự như vậy, khi chúng ta
cầu xin ơn phước cho người khác, chúng ta cũng bị ơn phước chạm đến nữa.
Ban cho và nhận lãnh đúng là một phương
thức đầy năng quyền! Chúng ta thường nghĩ về việc ban cho và nhận lãnh giống như
hai kinh nghiệm riêng biệt: bố thí làm lợi cho kẻ khác, trong khi nhận lãnh là lợi
cho chúng ta. Nhưng ở đây chúng ta học biết rằng hai hành động có thể trở nên một.
Bằng cách cầu thay cho những người khác, họ đang cần những gì chúng ta có cần,
chúng ta có thể cho và nhận cùng một thời điểm! Nhưng đừng nắm lấy lời nói của
tôi về việc ấy. Hãy tự mình thử điều đó nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét