Tưởng Niệm Sự Cứu Chuộc
“Môi-se nói cùng dân sự rằng: Hãy kỷ niệm ngày nầy, vì là ngày
Đức Giê-hô-va dùng tay quyền năng rút các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, tức là
khỏi nhà nô lệ; nên chớ ai ăn bánh có men” — Xuất Êdíptô ký 13:3
Lưu ý độc giả: Bắt đầu lúc mặt trời lặn
ngày 22 tháng 4 năm 2016, sự tưởng niệm Lễ Vượt Qua của người Do thái sẽ diễn
ra trong 8 ngày tới cho đến ngày 30 tháng 4. Suốt thời gian lễ Vượt Qua có ngày
không làm việc, sự tin kính đã được sửa soạn cho quí vị trước rồi.
Lễ Vượt Qua là một ngày lễ đầy sự vui mừng.
Chúng ta kỹ niệm sự thực Đức Chúa Trời lắng nghe lời cầu nguyện của chúng ta và
can thiệp trong lịch sử của chúng ta để đem lại sự cứu chuộc. Tuy nhiên, khi chúng
ta bắt cái nhìn sâu sắc hơn vào câu chuyện lễ Vượt Qua, các chi tiết cho thấy sự
cứu chuộc đến trong nhiều lốt khác nhau.
Trong Xuất Êdíptô ký 13:3, chúng tôi được
truyền cho: “Hãy kỷ niệm
ngày nầy, vì là ngày Đức Giê-hô-va dùng tay quyền năng rút các ngươi ra khỏi xứ
Ê-díp-tô, tức là khỏi nhà nô lệ; nên chớ ai ăn bánh có men”. Chúng ta được truyền
cho hai chỉ thị riêng biệt. Một là phải tưởng niệm ngày Ðức Chúa Trời đưa Israel
ra khỏi Ai Cập và chỉ thị kia tránh ăn bất cứ thứ gì có men. Đâu là mối liên hệ
giữa việc tuân giữ lễ Vượt Qua và chế độ ăn kiêng?
Chúng ta hãy trở lại với Xuất Êdíptô ký
12. Cuối đêm trong lúc có trận dịch sau cùng, Pharaôn tiếp cận Môise rồi nói: "Hai ngươi và dân Y-sơ-ra-ên hãy chờ dậy, ra khỏi giữa vòng dân
ta mà đi hầu việc Đức Giê-hô-va, như các ngươi đã nói" (câu 31). Pharaôn bảo dân Israel phải nhanh chóng gói ghém đến nỗi
dân sự không có thời gian để nướng xong bánh của họ: "Vậy, dân sự đều đem bột nhồi rồi chưa men đi, và bọc những thùng
nhồi bột trong áo tơi vác lên vai mình" (câu
34).
Bằng cách làm bánh không men vào lễ Vượt qua, chúng ta không những nhớ rằng Đức
Chúa Trời đã cứu chuộc Israel, mà còn nhớ đến cách thức Israel đã được cứu nữa.
Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng vào đêm
trước khi họ Xuất Aicập, phần nhiều người Do Thái đều chần chứ không muốn rời Ai
Cập. Theo sát nghĩa, thì Pharaôn đã đá họ ra mà không cho họ bất kỳ thời gian
nào để suy nghĩ, sắp đặt, hoặc lui đi, để đưa họ vào cuộc diễu hành hướng về sự
tự do của họ.
Điều này nhắc cho tôi nhớ lại câu chuyện
sau đây: Lần kia, một người giàu có ai cũng biết ông ta hay tham dự các buổi tiệc
tùng linh đình lắm. Tại một bữa tiệc như vậy, người nầy thông báo rằng ông đã đặt
cá sấu và cá mập vào hồ bơi của mình. Bất cứ người nào bơi từ đầu đến cuối hồ
bơi sẽ được ban thưởng theo yêu cầu bất kỳ. Đột nhiên, có một người nhảy xuống
bơi và thực khách bị sốc quan sát và ngưỡng mộ khi người kia bơi rất khéo léo
và nhanh chóng, thoát ra khỏi chỗ nước gây chết người. Khi người nầy nổi lên từ
hồ bơi, người giàu kia đến khen ngợi và hỏi han xem anh ta muốn gì: "Điều tôi mong muốn nhất là phải biết tên của người
đã đẩy tôi xuống nước".
Đôi khi chúng ta đang bị đẩy vào vùng đại
dương nguy hiểm mà chúng ta sẽ không hề sẵn sàng bước vào. Đôi khi đó là những
gì có cần để chúng ta làm những việc mà chúng ta không hề biết chúng ta có khả
năng làm được. Vào ngày lễ Vượt Qua, chúng ta không những nhớ rằng Israel đã được
cứu, mà còn nhớ sự cứu rỗi có thể đến từ những chỗ khó nhất. Thường thì những việc
chúng ta nghĩ chúng đang tới đến để nghịch lại chúng ta lại là những thứ sẽ dẫn
đến đắc thắng. Vì vậy, trong mùa lễ Vượt Qua này, nguyện hết thảy chúng ta hãy nhớ,
phải tin cậy Đức Chúa Trời và chương trình của Ngài. Cái đẩy chúng ta tưởng rằng
mình có thể bị dìm xuống lại là cái đẩy để chúng ta sẽ nổi lên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét