Thấy Đấng Không Thấy Được
“Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng:
Khi người nào trong vòng các ngươi dâng của lễ cho Đức Giê-hô-va, thì phải dâng
súc vật, hoặc bò, hoặc chiên’” — Lêvi ký 1:2
Khi chúng ta bắt đầu sách Lêvi ký tuần nầy, tôi
phải đối diện với chính thắc mắc mà tôi gặp phải hàng năm khi chúng ta khởi sự
học hỏi về các nghi thức dâng tế lễ đã diễn ra trong Đền Tạm: Các nghi thức cổ
xưa nầy dường như đã bị cất bỏ khỏi xã hội hiện đại, vẫn còn có liên quan với chúng
ta như thế nào hôm nay?
Mỗi năm, câu trả lời của tôi bắt đầu bằng
cách ghi nhớ rằng từ Hybálai nói tới các thứ của lễ là karbanot, và một từ Hybálai rút ngắn karov, có nghĩa là “gần”. Tầm quan trọng của các nghi thức là đưa chúng ta đến
gần với Đức Chúa Trời hơn.
Chúng ta nói chúng ta sống trong một thế giới
mà ở đó mỗi lần chúng ta phạm một tội, một tia sét sẽ giáng xuống từ trời đánh
vào chúng ta. Chúng ta sẽ chẳng thường xuyên phạm tội, có phải không? Và chúng
ta nói mỗi lần chúng ta vâng theo Lời của Đức Chúa Trời, chúng ta kiếm được $US1.000.
Hơn thế nữa, chúng ta sẽ càng sống vâng phục nhiều hơn! Tuy nhiên, Đức Chúa
Trời không điều hành thế giới theo cách đó vì Ngài muốn chúng ta có sự tự do
lựa chọn. Những hậu quả tức thì cho mọi hành động của chúng ta về mặt cơ bản tước
khỏi chúng ta sự thử thách và sự chọn lựa sống vâng phục hay phạm tội.
Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta thứ tốt
nhứt kế đó để giữ chúng ta trên đường chạy — các thứ của lễ. Trong thời kỳ Đền
Thờ, khi ai đó phạm tội, phần kinh nghiệm công phu, phức tạp, ý thức việc đem
đến một của lễ đã tác động mạnh vào người đem của lễ đó đến. “Lẽ
ra chẳng phải là tôi” là
nghĩ suy mà người ấy cần phải cảm thấy khi con vật được dâng làm của lễ. Nó
nhắc cho một người nhớ tới những hiệu quả gian ác của tội lỗi và tai vạ thực sự
xảy có là thể nào. Người đến thờ phượng ra về với một quyết tâm mới và một sự
cam kết sâu sắc hơn muốn vâng theo Đức Chúa Trời.
Hôm nay, chúng ta không có các thứ của lễ. Chúng
ta không có một kinh nghiệm nào thấy được bằng mắt thường tội lỗi thể nào gây
hại cho chúng ta, vì vậy chúng ta có thể làm gì để giúp cho chúng ta cứ mãi ở
trên đường chạy?
Một câu chuyện thuật lại về một vị rabi kia,
dân sự tiếp cận ông trong khi ở trong nhà hội vì ông có một cú điện thoại quan
trọng gọi đến. Tuy nhiên, vị rabi vẫn đứng trong nhà hội không cử động để trả
lời cú điện thoại vì người khác đã ở trong sự cầu nguyện ngay bên ngoài cánh
cửa của nhà hội. Theo luật pháp của người Do thái, một người không thể bước vào
chỗ gần người khác đang cầu nguyện vì sự hiện diện của Đức Chúa Trời đang ngự ở
đó. Đối với vị rabi, sự thể giống như một bức tường đứng chặn cánh cửa ấy. Đối
với vị rabi, luật pháp thuộc linh là đích thực y như sự hiện diện theo phần
thuộc thể.
Chúng ta cần phải sửa soạn tâm trí mình để
sống y như thế. Chúng ta hãy xem sự ngồi lê đôi mách giống như rác rến vậy. Chúng
ta hãy xem tội lỗi như là chất độc vậy. Chúng ta hãy xem sự bất tuân như thở
trong khói độc. Cũng một dấu hiệu ấy, chúng ta hãy xem các việc lành như đem
lại sự ấm áp và ánh sáng. Chúng ta hãy xem sự vâng lời như thứ thuốc đem lại sự
chữa lành. Chúng ta thấy Đấng không thấy được như là đích thực hầu cho chúng ta
có thể nhìn thấy rõ con đường dẫn tới Đức Chúa Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét