Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

TAN VỠ





Tan Vỡ
“‘Nồi đất dùng nấu thịt đó sẽ đập bể đi, nếu nồi nấu bằng đồng thì sẽ cạo và rửa nước cho sạch’” — Lêvi ký 6:28

Khi các nhà khảo cổ trong xứ Israel đến tìm kiếm bối cảnh của Đền Tạm xưa kia, họ dõi theo Kinh thánh rồi tìm kiếm bằng chứng có cần. Theo câu chuyện của Ngũ kinh, họ đến tìm trong thành Silô, ở đó Đền Tạm đã được dựng lên trong nhiều năm trời. Họ biết rằng họ đang đến gần khi họ bắt đầu khám phá những mảnh gốm vỡ.

Khi họ đến gần bối cảnh được tin là vị trí Đền Tạm được dựng lên, họ dám chắc rằng họ đã tìm ra bối cảnh đích thực. Tại sao chứ? Một trong những manh mối, ấy là lượng bình gốm vỡ rất nhiều được tìm thấy bên dưới mặt đất. Chẳng thể nào mà một gia đình hay nhóm nhiều gia đình có thể bỏ lại đàng sau quá nhiều mảnh gốm như thế. Đây là bằng chứng rõ ràng cho thấy hàng ngàn người đã có mặt ở vị trí đó để dâng các thứ của lễ cho Đức Chúa Trời và đã để lại nhiều mảnh gốm của họ như là minh chứng vậy.

Tại sao gốm bị đập bễ như thế là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy Đền Tạm đã trụ lại ở đúng địa điểm đó chứ? Câu trả lời nằm trong phần Ngũ kinh tuần nầy, ở đây dân Israel được truyền dặn: “Nồi đất dùng nấu thịt đó sẽ đập bễ đi . . .”Bậc thánh hiền Do thái luận rằng đây là sự thực về các thứ của lễ. Bình gốm thường chứa con sinh phải bị đập bễ sau đó. Tuy nhiên, phần hướng dẫn đặc biệt nầy đã xuất hiện trong phạm trù duy nhứt cho của lễ chuộc tội mà thôi. Bậc thánh hiền giải thích rằng trong khi mạng lịnh đập bễ nồi gốm áp dụng cho mọi thứ của lễ, mạng lịnh ấy bị đặt vào sự bàn bạc về của lễ thuộc tội để dạy cho chúng ta biết rằng giống như cái nồi bằng đất chứa con sinh phải bị đập bễ đi, cũng một thể ấy, tấm lòng của tội nhân cũng phải bị đập bễ ra trong khi dâng một con sinh.

Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta phải bễ ra để tan vỡ. Đây là trường hợp của tội nhân nào đem một của lễ dâng cho Đức Chúa Trời. Nếm trải tình huống là chưa đủ; người ấy [nam hay nữ] phải cảm thấy hối tiếc, và tan vỡ. Giống như Vua đã viết trong Thi thiên 51:17: Của lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là tâm thần đau thương: Đức Chúa Trời ôi! lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dể đâu”. Đôi khi, chúng ta phải vỡ tan ra hầu cho chúng ta có thể trở nên lành lặn trở lại. Trong Thi thiên 51:10, David đã cầu nguyện: Đức Chúa Trời ôi! xin hãy dựng nên trong tôi một lòng trong sạch, và làm cho mới lại trong tôi một thần linh ngay thẳng”. Có khi chúng ta phải đâp bễ cái gì đó xưa cũ để nhận lấy thứ mới mẻ và tốt đẹp hơn.


Chúng ta hãy nhìn vào chính đời sống của chúng ta và tự hỏi mình chúng ta cần phải đập bễ hay tan vỡ ở chỗ nào!?! Có phải đó là một thói xấu hay tật nghiện ngập gì đó chăng? Một tật xấu hay một thái độ tiêu cực nào đó chẳng hạn? Chúng ta hãy đập bễ thứ không còn giúp ích gì cho chúng ta và tái tập trung vào sự phục vụ Đức Chúa Trời sao cho thật tươi mới. Chính trong sự tan vỡ của chúng ta để rồi chúng ta sẽ trở nên lành lặn trở lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét