Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

SỰ TỬ TẾ ĐẾN QUANH ĐÂY



Sự Tử Tế Đến Quanh Đây

Còn nếu ai, hoặc dân Y-sơ-ra-ên, hoặc kẻ khách kiều ngụ giữa họ, đi săn được một con thú hay là con chim ăn thịt được, thì phải đổ huyết nó ra, rồi lấy bụi đất lấp lại; vì sanh mạng của mọi xác thịt, ấy là huyết nó, trong huyết có sanh mạng. Bởi cớ ấy, ta đã phán cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Các ngươi không nên ăn huyết của xác thịt nào; vì sanh mạng của mọi xác thịt, ấy là huyết nó; ai ăn sẽ bị truất diệt — Lê-vi ký 17:13–14

Trong phần Kinh Thánh tuần này [Lê-vi ký 16:1 – 20:27; A-mốt 9:7-15], chúng ta được truyền cho đừng ăn huyết của bất kỳ tạo vật nào. Khi thú vật bị giết để bị ăn thịt, chúng ta phải làm đổ máu chúng ra và chôn đi. Đây là một nghi thức được tuân giữ mạnh mẽ thiết lập sự khác biệt giữa thịt và gia cầm bị ăn thịt và là thứ mà người Do Thái tuân thủ sẽ không mang vào nhà của họ.

Trong truyền khẩu Do Thái giáo, có một câu chuyện cung ứng một số nền tảng cho luật pháp của Đức Chúa Trời. Trong trường hợp câu chuyện có đúng theo nghĩa đen hay không là tùy thuộc vào ý kiến ​​khác nhau. Tuy nhiên, sự dạy xuất phát từ câu chuyện là những gì chúng ta muốn nhận vào lòng.

Câu chuyện xảy ra như sau: Sau khi Ca-in giết A-bên, anh ta bỏ em mình nằm đó, đã chết, trên mặt đất bao quanh bởi huyết của người. Một lát sau, chúng ta nghe Đức Chúa Trời phán: Tiếng của máu em ngươi từ dưới đất kêu thấu đến ta (Sáng thế ký 4:10). Máu của A-bên nằm trong lòng đất. Anh ta đã được chôn cất, nhưng bằng cách nào? Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng loài thú đã nhìn thấy những gì đã xảy ra và chúng đào sâu xuống đất để chôn A-bên và máu của người. Khi đổi lại sự tử tế của chúng đã làm ra cho con người, Đức Chúa Trời đã truyền lệnh cho con người phải luôn chôn huyết của loài thú.

Bài học nổi bật lên từ câu chuyện này, ấy là khi chúng ta sống tử tế với tha nhân, chúng ta sẽ được báo đáp. Không nhất thiết phải bởi người mà chúng ta đã tử tế với họ, nhưng bởi Đức Chúa Trời, Ngài không quên hoặc bỏ qua những việc lành và nỗ lực tử tế của chúng ta.

Tôi được nhắc cho nhớ lại câu chuyện Kinh thánh trong II Các Vua 4 nói về bà góa được Ê-li-sê giúp đỡ. Bà không có tiền bạc chi hết, vướng phải nợ nần, rồi kêu la với vị tiên tri rằng nhà vua sắp bắt hai đứa con của bà ta thế nợ. Bậc thánh hiền dạy rằng đây là góa phụ của tiên tri Áp-đia. Lý do tại sao Áp-đia lãnh nợ là do ông đã giữ cho 100 vị tiên tri của Đức Chúa Trời còn sống khi vị vua gian ác kia tìm cách giết hết thảy họ.

Áp-đia không những cung ứng lương thực và nơi trú ẩn, mà ông còn cung ứng dầu đắt tiền hầu cho các tiên tri có thể nghiên cứu Lời của Đức Chúa Trời lúc ban đêm. Áp-đia cuối cùng đã hết tiền bạc rồi phải đi vay mượn. Sau khi ông qua đời, vợ ông vướng nợ nần và con cái của ông bị đặt vào nguy hiểm, nhưng nhờ tiên tri Ê-li-sê, Đức Chúa Trời đã tiếp trợ cách lạ lùng cho bà góa này đủ dầu để trang trải nợ nần và sống một cuộc sống thoải mái.

Dầu trả cho dầu. Đây chẳng phải là ngẫu nhiên đâu!

Tôi muốn khích lệ hết thảy chúng ta phải sống tử tế hôm nay. Sự nhân từ là hành động biến đổi độc nhất có thể làm thay đổi thế giới này. Ngay cả khi không có ai cảm ơn hoặc công nhận chúng ta, Đức Chúa Trời làm điều đó. Và Ngài sẽ báo đáp cho chúng ta, sự thương xót trả cho sự thương xót.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét