Ít Sẽ Trở Thành Nhiều
“Ngươi hãy giữ lễ mùa màng, tức là mùa hoa quả đầu tiên của công
lao ngươi về các giống ngươi đã gieo ngoài đồng; và giữ lễ mùa gặt về lúc cuối
năm, khi các ngươi đã hái hoa quả của công lao mình ngoài đồng rồi” — Xuất
Êdíptô ký 23:16
Đối với một người điều hành một cửa hàng bán lẻ
trực tuyến lớn, Tony Hsieh sở hữu một vài đôi giày. Giám đốc điều hành của
Zappos, có giá trị tài sản ròng gần 1 tỷ USD, chỉ sở hữu bốn đôi giày. Thậm chí
còn hấp dẫn hơn nữa, ấy là triệu phú tự lập này chọn sống trong một cái rờ-moọc
nhỏ. Ông cũng quyết định đóng góp 350 triệu đô la cho một dự án để hồi sinh lại
trung tâm thành phố Las Vegas. Khi được hỏi lý do tại sao ông sống một lối sống
đáng ngạc nhiên như thế vì sự giàu có của mình khi được 44 tuổi, ông cho biết: "Tôi đoán tôi đánh giá cao các kinh nghiệm nhiều hơn
là công cụ".
Nhà thơ Ireland, George Moore, đã từng nói: "Một người đi khắp thế gian để tìm kiếm những gì anh
ta cần rồi trở về quê nhà mới tìm gặp nó". Trong xã hội của chúng
ta, người ta cứ tập trung vào việc tìm kiếm những điều mới nhất và vĩ đại nhất
mà chúng ta "tuyệt đối” cần, hầu hết chúng ta vẫn
chưa tìm thấy một điều gì thực sự làm thỏa mãn chúng ta.
Sự vui mừng đích thật không thể tìm được nơi 100
đôi giày hoặc sở hữu điện thoại thông minh mới nhất. Trong khi những thứ này có
thể nâng cao nếp sống của chúng ta và làm cho chúng ta vui sướng trong một phút,
sự thoả lòng lâu dài chỉ đến từ những thứ mà tiền bạc không thể mua sắm được. Thực
vậy, có quá nhiều thứ thường ngăn trở chúng ta trước những điều có thể đem lại
sự vui mừng cho chúng ta.
Sứ điệp này nhắc nhở chúng ta xem xét lại hàng
năm vào ngày lễ Sukkot, Lễ Lều Tạm. Chúng ta rời
khỏi nhà cửa của mình và 99 phần trăm các thứ ở trong đó. Thay vì thế, chúng ta
sống trong những túp lều nhỏ, tạm bợ trong cả tuần. Một túp lều điển hình, hoặc
sukkah theo tiếng Do Thái, chỉ chứa một cái bàn và mấy
cái ghế cho ban ngày, và lúc đêm xuống, chỉ tấm nệm gòn cho việc ngủ nghỉ. Có
phải chúng ta thực sự cần nhiều hơn thế không?
Không phải là ngẫu nhiên mà kỳ nghỉ này rơi ngay
sau thời gian thu hoạch, như đã được quy định trong Kinh Thánh. Tại sao chứ? Bởi
vì khi chúng ta đang thu thập “thứ” vật chất của chúng ta,
hoặc ít nhất là phương tiện để có được nhiều thứ hơn, đấy chính xác là thời điểm
chúng ta cần phải nhớ những gì chúng ta thực sự có cần và điều gì sẽ làm lộn xộn
đời sống của chúng ta.
Sukkot buộc chúng ta phải xem xét rằng ít thực sự là nhiều khi nói tới việc tán
thưởng cuộc sống. Chỉ với các thứ cơ bản trong không gian sống của chúng ta
trong cả tuần lễ, chúng ta chỉ nhắm vào một ít việc: chia sẻ bữa ăn với bạn bè,
nghiên cứu Lời Chúa, và dành thời gian với Đức Chúa Trời – một là dưới
các vì sao, là thứ phải nhìn thấy trong lều sukkah, hoặc rời khỏi chỗ ở của mình hầu cho chúng ta sẽ trải
nghiệm thế giới rộng lớn mà Đức Chúa Trời đã dựng nên cho chúng ta.
Năm nay, nhằm ngày Sukkot, tôi mời tất cả chúng
ta đánh giá lại các nhu cầu đích thực của mình rồi loại bỏ các “thứ” khác không hữu ích cho các nhu cần ấy. Trong một tuần lễ,
chúng ta hãy gạt qua khát vọng vật chất của mình để ưu ái cho những thứ mà tiền
bạc không thể mua sắm được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét