Đức Giê-hô-va – Ngài là Đức
Chúa Trời
“Rồi Áp-ram đi, theo như lời Đức Giê-hô-va đã
phán dạy; Lót đồng đi với người. Khi Áp-ram ra khỏi Cha-ran, tuổi người được
bảy mươi lăm” — Sáng
thế ký 12:4
Vào cuối ngày Yom Kippur,
ngày thiêng liêng nhất trên tờ lịch Do Thái, chúng ta thốt ra cụm từ sau đây bảy
lần: "Đức GIÊ-HÔ-VA — Ngài là Đức Chúa Trời!"
Chính sự chứng tỏ sâu xa nầy mà chúng ta cố gắng đưa vào đời sống của chúng ta,
là Yom Kippurends.
Một câu chuyện được thuật lại về một bậc thầy Hasidic nổi tiếng, ông đã ngắt
ngang hàng ngàn người tin kính theo mình khi họ sốt sắng thốt lên cụm từ này
trong khi Yom Kippur
đang đến gần. Với tiếng ồn lớn trên bục giảng, ông quay sang các học trò của
mình rồi tuyên bố: "Các em biết đấy, thực sự là có một
Đức Chúa Trời!"
Có
khi, ngay cả hạng người tin kính nhất của chúng ta cũng cần phải được nhắc nhở và
tái khẳng định lẽ thật cơ bản này.
Trong phần đọc Kinh
Thánh tuần này [Sáng thế ký 12:1 – 17:27;
Êsai 40:27 – 41:16], chúng ta gặp Áp-ra-ham, cá nhân ông mang niềm tin về một
Đức Chúa Trời đến với một thế giới tà giáo. Áp-ra-ham đã trung tín vâng theo mạng
lịnh của Đức Chúa Trời để tự lìa khỏi gia đình mình rồi đi đến phần đất vô danh
mà Đức Chúa Trời của ông sẽ chỉ cho. Nhưng Áp-ra-ham đã trở thành nhân vật mà ông
đã trở thành như thế nào? Làm sao mà ông có sự chứng tỏ như thế về Đức Chúa Trời
khi việc ấy không đến với mọi người ở xung quanh ông?
Theo truyền khẩu của
Do-thái giáo, Áp-ra-ham đã có một tuổi thơ rất bất thường. Nim-rốt, nhà vua lúc
bấy giờ, đã được các nhà chiêm tinh cho hay rằng có một đứa trẻ sẽ được sinh ra
cho một người nữ tên là Amatlai
và một người nam tên Terah
[Tha-rê],
là người sẽ làm thay đổi thế giới. Nim-rốt không màng đến bất cứ một sự thay đổi
nào, vì vậy ông ta ra lệnh cho Amatlai
phải giao con trai của nàng ngay khi nó chào đời. Thay vì thế, nàng đã bỏ Áp-ra-ham
ngoài đồng ruộng và cầu xin ai đó hay bất cứ điều gì dựng nên ông sẽ cứu vớt ông.
Sau vài tuần lễ trôi qua, Amatlai
trở lại và đã choáng váng khi thấy đứa con của mình vẫn còn sống một cách kỳ diệu.
Tha-rê đặt cậu bé vào một cái hang để giấu nó trong suốt thời thơ ấu của Áp-ra-ham.
Một ngày nọ, khi bố mẹ
cho rằng nó đủ an toàn, Áp-ra-ham bước ra khỏi hang động bước vào trong một thế
giới mà ông chưa bao giờ trông thấy. Ông nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi, bầu
trời xanh, cây cối, hoa lá, con người, động vật – một tấm thảm phức tạp của cuộc
sống. Ông nhìn thấy thể nào mặt trời lặn với mặt trăng mọc lên và thể nào mặt
trăng mờ dần khi mặt trời mọc. Ông bị áp đảo bởi sự kinh ngạc và lấy làm lạ của
tất cả mọi thứ mà hầu hết mọi người đều xem là thường lệ. Ông nhận ra rằng vẻ đẹp
đó phải có một nghệ sĩ và những công việc phức tạp như vậy phải có một đấng dựng
nên. Với ánh mắt tươi mới, không thiên vị, Áp-ra-ham đã đạt đến lẽ thật đơn sơ này:
"Đức GIÊ-HÔ-VA – Ngài là Đức Chúa Trời".
Quí bạn ơi, khi mọi thứ
trở nên khó hiểu trong cuộc sống, chúng ta cũng phải quay trở lại với lẽ thật cơ
bản này. Đức Chúa Trời đã dựng nên chúng ta, quan tâm đến chúng ta, và dính
dáng mật thiết đến cuộc sống của chúng ta. Vào thời điểm thích ứng, Ngài sẽ trừng
phạt kẻ ác và ban thưởng cho người công bình. Thật vậy, "Đức
GIÊ-HÔ-VA –Ngài là Đức Chúa Trời".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét