Món Quà Của Tấm Lòng Thống
Hối
“Vì Chúa không ưa thích của lễ, bằng vậy, tôi
chắc đã dâng; Của lễ thiêu cũng không đẹp lòng Chúa: Của lễ đẹp lòng Đức Chúa
Trời, ấy là tâm thần đau thương: Đức Chúa Trời ôi! lòng đau thương thống hối
Chúa không khinh dể đâu” — Thi
thiên 51:16–17
Phải, hết thảy chúng ta đều có những suy nghĩ và
cảm xúc về những suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta phê phán bản
thân vì những suy nghĩ buồn đau hoặc cảm thấy tồi tệ, chúng ta sẽ ngã lòng nhiều
hơn bởi vì chúng ta đang suy nghĩ và cảm nhận theo cách đó. Chúng ta tự khiển
trách mình vì không có đủ thái độ biết ơn. Chúng ta cảm thấy không xứng đáng vì
không có đủ đức tin. Chúng ta cảm thấy tồi tệ và tồi tệ hơn khi chúng ta phê phán
những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực của chúng ta. Nếu chuyến xe tư tưởng nầy cứ tiếp
diễn, chúng ta sẽ tiếp tục đi xuống theo chiều xoắn ốc – trừ phi có một việc gì
đó khiến cho chúng ta ra khỏi khuôn khổ ấy.
Ra-bi Menachem Mendel của xứ Kotzk, một giáo sĩ lỗi
lạc vào thế kỷ thứ 18, đã từng nói: "Không có gì là trọn
vẹn như một tấm lòng thống hối". Hiểu được lời của vị ra-bi là chìa khóa để ra khỏi
khuôn khổ suy nghĩ tiêu cực này.
Bạn thấy đấy, vị ra-bi vốn hiểu rõ một tấm lòng thống
hối có giá trị rất lớn. Một tâm thần đau thương bày ra một cơ hội thật tuyệt vời.
Khi chúng ta ngã lòng, chúng ta có thể tiếp cận Đức Chúa Trời với sự khiêm tốn
chân thật, và chẳng có phương thế nào mạnh mẽ hơn để tiếp cận Đức Chúa Trời.
Khi vua David viết Thi thiên 51, ông đã có tấm lòng
thống hối. David đã viết Thi thiên này ngay sau khi giáp mặt với tiên tri Na-than
vì tội lỗi của ông trong việc ngủ với Bát-sê-ba, một người nữ chồng của nàng đang
tác chiến ngoài chiến trường. Na-than khiến cho David nhìn thấy với lối nói
bóng bẩy rằng ông đã phạm tội và sẽ gánh chịu những hậu quả.
David
đã đau lòng – không những vì ông phải gánh chịu sự sửa phạt theo phần xác, mà còn vì
những thiệt hại mà ông đã gây ra cho linh hồn ông và mối quan hệ của ông với Đức
Chúa Trời. Trong Thi thiên này, David đã tụt xuống điểm thấp nhất trong cuộc đời
của ông. Và khi ấy ông đã làm một việc đáng nhớ — ông sử
dụng tầng đáy bằng đá kia làm bàn đạp để đẩy mình lên trên.
Ông
viết: "Của lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là tâm thần
đau thương: Đức Chúa Trời ôi! lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dể đâu”. David hiểu rõ giá trị của một tấm lòng thống hối.
Ông tiếp tục: “Vì Chúa không ưa thích của lễ, bằng vậy, tôi chắc đã dâng; Của
lễ thiêu cũng không đẹp lòng Chúa”. Trong Thi thiên này, David tuyên bố rằng một tâm hồn đau thương thậm
chí còn lớn hơn của lễ thiêu đem lên dâng trên Đền Thánh.
Để đánh giá đầy đủ điều mà David đang nói, chúng
ta phải hiểu rõ giá trị của của lễ trong sự thờ phượng của người Do-thái. Nó thanh
tẩy tội lỗi của người ta, mang lại sự vui mừng cho tấm lòng của họ, và cảm thúc
linh hồn họ. David đã nói rằng một tâm thần đau thương là một phương thức thậm
chí còn lớn lao hơn để đạt được mọi sự ấy. Một tâm hồn đau thương có thể gợi
lên sự tha thứ và phục hồi lại mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời. Một
tấm lòng thống hối, khi được dâng lên cho Chúa, có thể mang chúng ta thậm chí đến
gần Ngài hơn là chúng ta đã đến trước đây.
Sứ điệp cho chúng ta là đừng bao giờ thất vọng trước
các cảm xúc buồn rầu hay tan vỡ. Thay vì thế, chúng ta nên vòng tay ôm lấy những
cảm xúc đó, rồi giống như David, hãy sử dụng chúng để dấy lên ngày càng cao hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét