Trở Nên Con Người
“Những thầy tế lễ đem hòm giao ước của Đức
Giê-hô-va đến nơi nó, trong nơi chí thánh, dưới cánh chê-ru-bin” — I Các
Vua 8:6
Trong khi phần Ngũ kinh tuần này xử lý
với việc hoàn thành Đền Tạm, Phần Kinh Thánh từ I Các Vua 7:51-8:21 đưa chúng
ta đến thời điểm khi Đền Thờ sau cùng đã được hoàn thành. Đó là một dịp đầy vui
mừng khi Đền Thờ được vua Solomon khánh thành. Phần đọc này cho chúng ta biết những
gì đã diễn ra tại buổi lễ cung hiến.
Trong phần mô tả đám rước, câu Kinh
Thánh chép: “Những thầy tế lễ đem hòm giao ước của Đức
Giê-hô-va đến nơi nó, trong nơi chí thánh…”. Tuy nhiên, bậc thánh hiền
Do-thái dạy rằng không phải suông sẻ như nghe đọc câu ấy đâu!
Theo truyền khẩu của người Do Thái, khi
vua Solomon muốn mở cửa đền thờ để đưa hòm giao ước vào, hai cánh cửa bị kẹt lại
với nhau. Các thầy tế lễ sắp sửa đặt hòm giao ước vào Nơi Chí Thánh, nhưng họ
không thể vào được! Solomon bắt đầu cầu nguyện. Ông cầu nguyện 24 lời cầu nguyện
khác nhau, nhưng hai cánh cửa ngoan cố không chịu mở. Sau cùng, Solomon đã gọi
tên của Vua David, là cha của ông. Ngay lập tức, hai cánh cửa liền mở.
Bậc thánh hiền đưa ra hai thắc mắc: Tại
sao hai cánh cửa không mở ra cho Solomon? Và nếu chúng bị kẹt, tại sao chúng
không được nâng lên rồi gỡ ra?
24 lời cầu nguyện của Solomon được đưa
ra dựa trên công trạng của dân sự. Có 24 nhóm luân phiên luân phiên phục vụ
trong Đền Thờ. Cũng có 24 nhóm đại biểu đến nhóm lại các buổi thờ phượng của Đền
Thờ. Con số 24 tiêu biểu cho đủ hạng người. Mỗi lần Solomon cầu nguyện, sự cầu
nguyện ấy dựa trên công trạng của từng loại người khác nhau. Nhưng hai cánh cửa
không mở ra cho Solomon vì chẳng có ai là trọn vẹn hết. Công trạng của bất kỳ ai
cũng chưa phải là đủ để mở ra hai cánh cửa.
Sau cùng, Solomon cầu nguyện dựa trên
công trạng của cha mình. Tại sao hai cánh cửa mở ra vì David chứ? Kinh Thánh cho
chúng ta biết ít nhất một tội lỗi mà ông đã phạm phải. Chắc chắn Đa-vít chưa được
trọn vẹn!
Bậc thánh hiền dạy rằng công trạng của
David không dựa vào chỗ ông là ai; công trạng ấy dựa vào nhân vật mà ông đã “trở thành”. Bạn thấy đấy, Vua David đã luôn luôn trở nên
người tốt hơn. Không, không phải là ông không có lỗi lầm đâu. Nhưng ông liên tục
chỉnh sửa chúng. Vô luận ông rơi xuống thấp cở nào đi nữa, Vua David vẫn luôn đứng
lên. Đây là lý do tại sao khi hai cánh cửa mở ra, chúng không tách rời; chúng
chỗi dậy.
Tôi có một người bạn thường xuyên nhận
xét rằng thay vì "là con người", chúng ta đáng được gọi
là "trở nên con người", bởi vì đó là một thuật
ngữ chính xác hơn cho thấy chúng ta là ai. Là những linh hồn được đặt trong
thân thể vật chất trong một khoảng thời gian hữu hạn, chúng ta không mong mình là
con người hoàn hảo. Nhưng chúng ta mong mình sẽ trở nên tốt hơn mỗi ngày một
chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét