Biết Ơn Cho Đến Đời Đời
“Nhưng bấy giờ tại nước Ê-díp-tô, có một vua
mới lên ngôi, chẳng quen biết Giô-sép” — Xuất Êdíptô ký 1:8
Khi 12 chi phái lần đầu tiên đến xứ Ai-cập, họ
được đối xử như hoàng gia. Người ta ôm chầm lấy họ và bày ra những lễ vật vì
anh em của họ là Giô-sép, là người ngồi bên hữu của Pharaôn. Kinh thánh cho chúng
ta biết rằng sau khi Giô-sép qua đời, có một Tân Pharaôn không biết đến Giôsép.
Nhưng làm sao lại có chuyện ấy được chứ?
Bậc thánh hiền Do Thái giải thích không có
cách thế nào mà Pharaôn của Ai-cập lại chẳng biết Giô-sép là ai hoặc mọi điều
mà ông đã làm cho người Ai-cập. Ai-cập gần như đã ở bên bờ huỷ diệt bởi nạn đói
đã đánh vào xứ. Người Ai-cập sẽ không còn nữa nếu không vì cớ Giôsép, ông đã cảnh
báo họ và hướng dẫn họ tiết kiệm lương thực trong những năm dư dật để dùng cho
những năm đói kém. Giô-sép là một anh hùng dân tộc! Hầu như không thể sống ở
Ai-cập mà không biết Giô-sép là ai.
Vậy, sao Pharaôn lại không có chút tử tế nào với
dòng dõi của Giôsép chứ?
Câu trả lời được tìm thấy trong câu Kinh Thánh
nầy. Đối với vị Tân Pharaôn: "chẳng quen biết Giôsép". Chắc chắn, ông ta biết
Giô-sép là ai! Song nhiều năm trôi qua và ý nghĩa của mọi việc Giôsép đã làm hiện
phai dần theo thời gian. Trong khi lúc đầu, ký ức mới đây về những gì Giôsép làm
đã khuấy khuất cảm xúc tán thưởng và biết ơn, giờ đây ông chỉ là một con người từ
quá khứ. Ký ức của Giôsép đã sống động, song lòng biết ơn của người Ai-cập đã
chết đi. Một khi thái độ biết ơn của họ không còn nữa, chỉ còn là vấn đề thời
gian trước khi người Ai-cập xây lưng lại với những người khác chủng tộc đang sống
trên mảnh đất của họ.
Pharaôn và người Ai-cập vốn bất công khủng khiếp
khi quên hết mọi điều mà Giô-sép đã làm cho họ, rồi sau đó lấy nghiệt ngã trả
cho sự nhân từ của ông – còn chúng ta có khá hơn chút nào không? Chúng ta có thể
nói rằng lòng biết ơn của chúng ta kéo dài cho đến đời đời không?
Hãy suy nghĩ về việc ấy. Rất nhiều người đã tỏ
ra tử tế cùng chúng ta. Có người đã sinh ra chúng ta, nuôi dạy chúng ta, thay
tã lót cho chúng ta và quan tâm đến mọi nhu cần của chúng ta. Có người đã dạy
chúng ta cách đọc và viết và cung ứng cho chúng ta sự tin tưởng rằng chúng ta
có thể thành công. Một nơi nào đó trên con đường ấy, chúng ta cần một người bạn
để nương dựa và ai đó đã có mặt ở đó cho chúng ta. Danh sách còn dài, và còn
dài nữa. Và tất nhiên, là có Đức Chúa Trời là Đấng ban cho chúng ta mọi sự có cần!
Nhưng chúng ta có chủ động ghi nhớ hết mọi sự tử
tế đã làm cho chúng ta không? Có phải chúng ta cảm tạ xứng đáng với những người
đã cứu giúp chúng ta không? Đôi khi, chúng ta quên đi việc lành được làm ra cho
chúng ta, và thậm chí chúng ta còn lấy sự tức tối giận dữ trả bồi lại sự tử tế
đó nữa kìa. Do thái giáo dạy rằng chúng ta phải biết ơn đối với việc lành được làm
ra cho chúng ta thậm chí nếu cùng một người ấy làm tổn thương chúng ta. Chúng
ta không thể để các việc làm sai quấy của họ loại bỏ những điều tốt đẹp của họ!
Vì vậy, chúng ta hãy tập trung vào lòng biết
ơn hôm nay – đối với gia đình, bạn bè, và quan trọng hơn hết, đối với Đức Chúa
Trời của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét