Ha-lê-lu-gia!
“Ngài dẫn dân Ngài ra cách hớn hở, Dắt kẻ Ngài
chọn ra với bài hát thắng trận. Ngài ban cho họ đất của nhiều nước, Họ nhận
được công lao của các dân; Hầu cho họ gìn giữ các luật lệ Ngài, Và vâng theo
những luật pháp Ngài. Ha-lê-lu-gia!” — Thi thiên 105:43–45
Ha-lê-lu-gia là một từ rất tuyệt vời.
Nó trải rộng các lục địa, các nền văn hoá và mọi thứ ngôn ngữ. Ha-lê-lu-gia diễn
tả sự ngợi khen Chúa của chúng ta thật là đẹp đẽ. Tuy nhiên, nơi duy nhất mà nó
thực sự xuất hiện trong Kinh thánh Hêbơrơ nằm trong sách Thi thiên. Thế rồi, từ
nầy không được giới thiệu cho đến phần thứ ba sau cùng của quyển sách. Từ nầy xuất
hiện lần đầu tiên ở dòng cuối của Thi Thiên 104, hoặc theo một số người, dòng đầu
tiên của Thi Thiên 105. Và chính trong Thi thiên 105, ở đây kết luận với "Hallelu
Yah" để chúng ta có thể hiểu tõ ý nghĩa trọn vẹn của từ ấy.
Ha-lê-lu-gia thực sự có ý muốn nói tới
điều gì chứ?
Ha-lê-lu-gia được tạo thành từ hai chữ –
Hallelu – có nghĩa là "khen
ngợi" và Yah – một trong những danh
xưng trong kinh thánh nói tới Đức Chúa Trời. Có rất nhiều danh xưng nói tới Đức
Chúa Trời, và mỗi danh xưng có một ý nghĩa rất đặc biệt. Vì vậy, chúng ta phải
tự hỏi mình danh xưng 'Yah' chứa đựng điều gì?
Lần đầu tiên Yah xuất hiện chỉ là sau
khi con cái Israel bị tấn công và đánh bại bởi dân A-ma-léc. Trong Do thái
giáo, A-ma-léc là kiểu cách của kinh thánh nói tới ma quỉ, và vì vậy, nó đại diện
cho mọi điều ác trên thế gian. Vào cuối trận chiến, Đức Chúa Trời phán: "và nói rằng: Bởi vì A-ma-léc có giơ tay lên
nghịch cùng ngôi Đức Giê-hô-va, nên Đức Giê-hô-va chinh chiến với A-ma-léc từ
đời nầy qua đời kia" (Xuất
Ê-díp-tô Ký 17:16). Danh xưng Hy-bá-lai dùng để nói tới Đức Giê-hô-va ở đây
là Yah.
Danh xưng Yah tiêu biểu cho Đức
Chúa Trời trong một thế giới bất toàn — một thế giới nơi mà điều ác, mà
A-ma-léc làm tiêu biểu cho, vẫn còn rất nhiều. Đó là thế giới mà chúng ta thấy mình
sống trong đó hôm nay. Khi chúng ta nói Ha-lê-lu-gia, chúng ta đang ngợi khen Đức
Chúa Trời của thế giới bất toàn. Nhưng làm sao chúng ta có thể ngợi khen Đức
Chúa Trời cho được khi chúng ta nhìn thấy điều ác chứ? Thi Thiên 105 có câu trả
lời.
Thi Thiên 105 gợi lại những biến cố
trong quá khứ. Nó tập trung vào tình trạng nô lệ của người Do-thái trong xứ
Ai-cập và rồi Xuất Ai-cập nối theo sau. Thi thiên gợi lại những phép lạ dấu kỳ được
thực hiện trong xứ Ai-cập và các phép lạ được làm ra trong đồng vắng — nước
tràn ra từ hòn đá và bánh xuống từ trời. Mọi sự này lên đến cực điểm với việc
ban cho Ngũ Kinh và xứ sở Israel.
Thi thiên tỏ ra một khuôn mẫu. Những điều
tồi tệ đã xảy ra, nhưng cuối cùng chúng dẫn tới những việc tốt lành. Mặc dù là không
rõ ràng, điều ác có một mục đích, và việc có đức tin nghĩa là công nhận rằng chương
trình của Đức Chúa Trời là chương trình thiêng liêng. Trong Thi thiên này, vua
David có thể nhìn thẳng vào điều ác và hiểu rõ cách thức mọi sự hiện hữu là vì
điều tốt đẹp nhất. Đây là lý do tại sao ông có thể thốt ra Ha-lê-lu-gia! David
ngợi khen Đức Chúa Trời, Ngài cho phép điều ác tồn tại bởi vì Ngài hiểu rằng nó
dẫn đến một thế giới hoàn hảo hơn.
Ha-lê-lu-gia nhắc cho chúng ta nhớ phải
nhìn xem toàn cảnh bức tranh. Nó nhắc cho chúng ta nhớ rằng điều ác chỉ là tạm
thời, nhưng sự nhân từ còn lại cho đến đời đời. Chúng ta hãy nhớ rằng ngay cả
khi điều ác vẫn tiếp tục tồn tại trong thế giới này, nó cũng phục vụ cho một mục
đích trong thế giới của Đức Chúa Trời. Nguyện chúng ta hãy chúc phước cho Đức
Chúa Trời, Ngài đem sự trọn vẹn đến từ chỗ bất toàn. Ha-lê-lu-gia!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét