Chọn Tự Do
“Nếu kẻ tôi mọi nói rằng: Tôi thương chủ, vợ và
con tôi, không muốn ra được tự do, thì người chủ sẽ dẫn nó đến trước mặt Đức
Chúa Trời, biểu lại gần cửa hay là cột, rồi lấy mũi dùi xỏ tai; nó sẽ hầu việc
người chủ đó trọn đời” — Xuất Êdíptô ký 21:5–6
Phần Ngũ Kinh bắt đầu với một danh sách
dài về những luật lệ, luật đầu tiên trong danh sách ấy bao gồm tình trạng nô lệ.
Những quy định nầy bắt buộc bất cứ ai mua một nô lệ Hêbơrơ phải phóng thích người
sau sáu năm. Nếu tôi tớ từ chối không chịu đi, khi ấy người chủ được truyền cho
phải xỏ lỗ tai người đầy tớ đó bên cánh cửa.
Bậc thánh hiền Do Thái nhận thấy điều trớ
trêu – người Do thái vừa được phóng thích khỏi tình trạng nô lệ, và giờ đây điều
luật đầu tiên được niêm yết nói tới việc trở thành nô lệ một lần nữa! Họ cũng lấy
làm lạ, tại sao lỗ tai được chỉ ra từ các bộ phận khác trên cơ thể trở thành chỗ
mà nô lệ Hêbơrơ sẽ bị "xử". Ý nghĩa của việc nầy
là gì chứ?
Bậc thánh hiền giải thích việc xỏ lỗ
tai vì lý do nầy: Đức Chúa Trời phán: "Lỗ tai đã nghe tiếng
phán của Ta trên núi Sinai khi Ta công bố: 'Vì dân Y-sơ-ra-ên là tôi tớ ta, tức các tôi tớ
ta đã đem ra khỏi xứ Ê-díp-tô' (Lê-vi
ký 25:55). Tuy nhiên, người này đã đi và đòi một người chủ cho chính mình. Thế
là phải xỏ lỗ tai của người ấy!"
Đức Chúa Trời đã ban cho con cái Israel
sự tự do cho họ và giải thích rằng họ sẽ không còn là tôi tớ cho bất kỳ người nào
– chỉ là tôi tớ của Đức Chúa Trời mà thôi. Nhưng người nô lệ nào đã chọn cứ là nô
lệ do dự trước tặng phẩm của Đức Chúa Trời và đã không đánh giá cao về sự tự do
của mình. Hai lỗ tai của người ấy lắng nghe lời của Đức Chúa Trời, nhưng người
đã chọn bất chấp chúng, và đó là lý do tại sao phải xỏ lỗ tai.
Thật khó hiểu lý do tại sao kẻ nào lại bằng
lòng mất đi quyền tự do của mình, tuy nhiên Kinh Thánh dạy cho chúng ta biết rằng
một cuộc sống nô lệ có thể rất hấp dẫn. Khi ai đó bị bắt làm nô lệ, họ được bảo
phải làm gì, khi nào làm việc ấy, phải ăn gì, khi nào thì đi ngủ, và cứ thế…
Có một sự yên ủi trong tình trạng sống nô
lệ. Không cần phải chấp nhận rủi ro hoặc đưa ra sự lựa chọn. Tự do là một tặng
phẩm, nhưng nó cũng đi kèm với nhiều trách nhiệm. Đối với một người, thoải mái
hơn là cứ làm nô lệ thay vì bước vào thế giới rộng lớn của sự tự do.
Đôi khi chúng ta rơi vào chính cái bẫy
này. Chúng ta có thể nói như vầy: "Nếu chỉ (điền
vào chỗ trống) là khác, khi ấy tôi sẽ sống khác". Nhưng Đức Chúa Trời phán
rằng chúng ta được tự do để trở thành loại người mà chúng ta mong muốn. Chúng
ta không là nô lệ cho ai hoặc cho cái gì khác trừ ra là nô lệ cho Đức Chúa Trời!
Chúng ta có thể chọn một cuộc sống nô lệ -- với lòng tin rằng chúng ta phải làm
những việc nhất định hoặc tìm một con đường nào đó nhất định. Chúng ta có thể
bào chữa cho lý do tại sao chúng ta không thể làm điều này hoặc điều kia. Nhưng
Đức Chúa Trời muốn chúng ta sống tự do. Ngài muốn chúng ta nhìn biết rằng chỉ
có Ngài mới là Chủ của chúng ta và chúng ta được tự do trở thành bất cứ loại
người nào mà chúng ta lựa chọn.
Bạn muốn trở thành loại người nào chứ? Hãy
thực thi quyền tự do của bạn và hãy trở thành hạng người ấy ngay bây giờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét