Kết Thúc Những Lần Gặp Gỡ
“Giu-đa bèn lại gần Giô-sép mà thưa rằng: Vì
chúa ngang vai Pha-ra-ôn, xin lỗi chúa, chớ nổi giận cùng kẻ tôi tớ, để tôi nói
một lời cho chúa nghe” — Sáng thế ký 44:18
Phần Ngũ kinh tuần trước kết thúc ở chỗ
không biết kết cuộc. Sau khi nài nĩ với Gia-cốp để cho con út mình xuống Ai-cập
và hứa sẽ an toàn trở về nhà với mình, sự việc cho thấy rằng các con trai của Gia-cốp
đã thất bại. Các anh em đã bị bó tay, và Bên-gia-min bị chẹt lấy. Chiếc cốc bằng
bạc của Giô-sép đã được tìm thấy trong túi của Bên-gia-min và bị cho là của mất
cắp. Giô-sép tuyên bố ý định của ông là giữ Bên-gia-min ở lại Ai-cập như một sự
trừng phạt, còn các anh đã ở trong một sự mất mát.
Phần Ngũ kinh của tuần này bắt đầu với
những việc sẽ xảy ra tiếp theo: “Giu-đa bèn lại gần Giô-sép…". Giu-đa, người đã nhận
trách nhiệm cho việc đưa Bên-gia-min an toàn trở về với Gia-cốp, sẽ không chấp
nhận phán quyết của Giô-sép. Ông đã đến gần Giô-sép để nài xin được thương xót.
Và đấy là cách lựa chọn này có được danh xưng của nó: “Vayigash", “và ông đã tiếp cận".
Bắt đầu với lần đối thoại thứ nhứt giữa
Giu-đa và Giô-sép, phân đoạn Kinh Thánh xử lý với mấy lần gặp gỡ kia. Nhiều chỗ
lỏng lẻo đã bị cột chặt lại y như người xa lạ gặp lại nhau. Một thời gian ngắn
sau khi Giu-đa ngang ngược tuyên bố trường hợp của ông trước người mà ông tin
thuộc về hoàng gia Ai-cập, Giô-sép tiết lộ lai lịch thực của mình cho các anh em
mình biết. Câu chuyện 22 năm đi đến hồi kết thúc khi các anh em đoàn tụ và thực
hiện những sự bù đắp lại.
Cuộc đoàn tụ nối theo sau sự gặp gỡ không
kém kịch tính của Gia-cốp và Giô-sép khi chính Gia-cốp đi qua Ai-cập. Ở phần cuối
của sự việc đó, Pha-ra-ôn đến gặp Gia-cốp cùng các con trai của ông. Đó là một
cuộc gỡ gặp giữa hai nhà lãnh đạo năng động và đặt nền móng cho sự cư trú lâu
dài mà con cái Israel sẽ có trong đất của Pha-ra-ôn.
Trong sách Truyền đạo, vua Solomon dạy cho
chúng ta biết rằng có một kỳ định cho mọi sự. Giữa vòng các "kỳ định" mà ông liệt kê ra, Solomon đã viết rằng có "có kỳ xé rách, và có kỳ may; có kỳ nín lặng,
có kỳ nói ra" (Truyền
đạo 3:7). Trong khi các phần Kinh Thánh khác dạy chúng ta về tầm quan trọng
của việc tẻ tách ra khỏi những người khác hoặc cầm lại lời nói, sự lựa chọn này
dạy rằng cũng có một thời điểm để nói ra và một thời điểm để đến với nhau. Đó
là thời điểm cho Giu-đa phải lên tiếng nói thay vì ích của em mình, vô luận là
có hậu quả như thế nào đi nữa. Đó là thời điểm cho Giô-sép tiết lộ lai lịch thực
của mình. Đây là thời điểm chữa lành những rạn nứt cũ và hàn gắn nhiều tấm lòng
bị tan vỡ. Đây là kỳ định.
Cuộc gặp gỡ không luôn luôn là dễ chịu
đâu, vì vậy chúng ta có khuynh hướng tránh né nó. Nhưng có kỳ định cho mọi sự,
và đôi khi, chúng ta cần phải làm những gì chúng ta phải làm. Nếu có một cuộc gặp
gỡ mà bạn muốn tránh né, bạn có thể muốn lấy tuần lễ để suy nghĩ về mọi việc đã
xảy ra. Mặc dù lúc đầu rất khó khăn, nói ra và đến với nhau – khi đã đến đúng kỳ
định – có thể dẫn đến sự chữa lành và bình an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét