Như Một Người Cha
“Đức Giê-hô-va thương xót kẻ kính sợ Ngài, khác
nào cha thương xót con cái mình vậy. Vì Ngài biết chúng tôi nắn nên bởi giống
gì, Ngài nhớ lại rằng chúng tôi bằng bụi đất” — Thi
thiên 103:13–14
Trong Thi Thiên 103, vua Đa-vít viết: “Đức Giê-hô-va thương xót kẻ kính sợ Ngài, khác nào cha thương
xót con cái mình vậy”.
Bậc thánh hiền Do-thái thắc mắc: Giống như cha nào mới được
chứ? Họ giải thích rằng câu này không nói về bất kỳ người cha nào có lòng trắc ẩn
đối với con cái của họ; câu nầy nói về vị tộc trưởng Ápraham. Khác hơn bất cứ
ai khác trong Kinh thánh, ông đã tỏ ra tình yêu và lòng thương xót không dứt cho
toàn thể nhân loại.
Tình yêu độc nhất của Ápraham đối với con
người được chứng minh xuất sắc nhất khi ông cầu nguyện vì ích cho người thành Sôđôm.
Có lòng thương xót đối với người lành nào đã vấp ngã một lần là một chuyện; còn
cảm thấy thông cảm với hạng người có khuynh hướng xấu xa là một chuyện khác.
Dân thành Sôđôm độc ác, phi đạo đức, và bất kỉnh. Tuy nhiên, Ápraham đã nỗ lực
để cứu họ khi Đức Chúa Trời báo cho ông biết về sự hủy diệt họ sắp xảy ra.
Ápraham đã cố gắng mặc cả với Thiên
Chúa và tìm cho đủ người lành ở thành Sô-đôm để làm cho sự cứu rỗi ra xứng đáng.
Ông tập trung vào người lành trong dân sự và không nhắm vào tình trạng gian ác của
họ. Sau cùng, Ápraham đã không thành công trong việc giải cứu dân thành Sô-đôm
đã bị định phải huỷ diệt; tuy nhiên, ông đã thành công trong việc dạy cho chúng
ta một bài học quan trọng về sự sống.
Từ Ápraham chúng ta học biết rằng chúng
ta cần phải thử và nhìn thấy điều lành nơi mỗi người. Vô luận một người có thể phiêu
bạt xa xôi ngần nào, chúng ta phải thử tìm ra thứ đáng chuộc nơi họ. Chúng ta
phải tìm kiếm các trường hợp giảm khinh và đánh giá người đó theo cách thuận lợi.
Nếu chúng ta có thể nhìn thấy người kia theo thứ ánh sáng tích cực, khi ấy họ cũng
sẽ học nhìn thấy điều lành nơi bản thân họ, và khi họ thấy bản thân mình là tốt
lành, họ cũng có thể bắt đầu sống theo cách ấy nữa.
Triết gia Plato đã nói như vầy: "Hãy tử tế đối với mọi người mà bạn gặp gỡ đang giao
chiến trong một chiến trường gay gắt". Phần lớn, khi chúng ta gặp gỡ người
ta, chúng ta chỉ nhìn thấy họ ở bề ngoài. Chúng ta không rnắm được toàn bộ câu
chuyện ở dưới bề mặt. Chúng ta không phải lúc nào cũng biết thời thơ ấu của một
người, và chúng ta không biết những chiến trận nào mà họ đối diện với trong hiện
tại. Có rất nhiều điều mà chúng ta không biết hơn những gì chúng ta biết về bất
kỳ người nào.
Chỉ có Đức Chúa Trời mới nhìn thấy ở dưới
bề mặt kia. Như vua David đã viết: "Vì Ngài biết chúng ta nắn nên bởi giống gì…" (103:14). Khi Đức Chúa Trời nhìn vào con cái của Ngài,
Ngài nhìn thấy toàn bộ bức tranh và vì vậy Ngài xét đoán họ theo cách ưu ái và
có lòng thương xót sâu sắc đối với họ. Chúng ta phải học biết nhìn nhau qua ánh
mắt của Đức Chúa Trời – với sự đồng cảm, hiểu biết và yêu thương. Với cách nhìn
đó, chúng ta có thể làm ích hơn là làm hại. Thay vì hạ người ta xuống, chúng ta
có thể giúp vực họ lên cao.