Lút Đầu Chúng Ta
“Đức Chúa Trời ôi! xin cứu tôi, vì những nước
đã thấu đến linh hồn tôi. Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng cẳng; Tôi bị
chìm trong nước sâu, dòng nước ngập tôi” — Thi thiên 69:1–2
Vào ngày 15 tháng 1 năm 2009, chuyến bay 1549 của
US Airways đã hạ cánh khẩn cấp xuống sông Hudson New York sau khi một đàn chim
bay vào hai động cơ máy bay, khiến cả hai động cơ đều bị hỏng. Việc đáp xuống,
trong đó không có một sinh mạng nào bị mất, được biết đến với biệt hiệu là “Phép Lạ Trên Sông Hudson”.
Tuy nhiên, lối hạ cánh khẩn cấp mà suông sẻ dường
như từ thân trước của máy bay, một câu chuyện đáng sợ hơn đang diễn ra ở phần sau
máy bay, ở đó bị rung nhiều do chạm xuống mặt nước. Tác động mạnh làm hoác một
lỗ qua phần đáy sau máy bay, cho phép nước thấm vào bên trong. Tiếp viên hàng
không Doreen Welsh, thành viên phi hành đoàn duy nhất ở phía sau máy bay, đã mô
tả tình huống đi từ xấu đến tồi tệ là dường nào! Sau khi nhận ra rằng họ đã rơi
xuống nước chứ không phải trên đường băng, Doreen nhận ra rằng nước đã nhanh
chóng ngấm vào bên trong và những người xung quanh cô bị sốc, không thể di chuyển
và rời khỏi chiếc máy bay đang chìm nhanh chóng.
Doreen mô tả thể nào nước băng lạnh từ chỗ hông
rồi lên tới cổ của cô. Lúc đó cô hoàn toàn tin rằng mạng mình đã tới hồi kết
thúc rồi. Cô không có cách nào biết được ở phía trước máy bay không có nước và
hy vọng đó nằm ở trước mặt. Rồi đột nhiên, khi hành khách tiến về phía trước,
Doreen nhận ra rằng rốt lại cô có thể sống, và thực sự cô vẫn còn sống.
Tôi nghĩ rằng những gì Doreen Welsh đã trải qua ở
một cấp độ thuộc thể, phần nhiều người trong chúng ta đang trải nghiệm ở một cấp
độ thuộc linh, một cấp độ của lý trí hoặc cảm xúc. Như David đã viết trong Thi
thiên 69: ““Đức Chúa Trời ôi! xin cứu tôi, vì những nước đã thấu đến linh
hồn tôi. Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng cẳng; Tôi bị chìm trong nước
sâu, dòng nước ngập tôi”.
Đôi khi, cuộc sống có thể áp đảo đến nỗi chúng
ta thực sự cảm thấy như thể chúng ta hòng chìm. Tình huống dường như bất khả
thi và cảm giác như thể chỉ trong một vài phút nữa chúng ta sẽ bị phủ đầu,
không còn nổi lên được nữa. Song Thi-thiên 69 nhắc cho chúng ta nhớ rằng dù
tình huống dường có vẻ vô vọng đến ngần nào, vẫn luôn có hy vọng được cứu rỗi.
Ở phần đầu của Thi thiên, David cầu xin Đức Chúa
Trời sẽ cứu ông ra khỏi vùng nước đang đe dọa nhấn chìm ông. Đến phần cuối của Thi
thiên, David dám chắc rằng Đức Chúa Trời sẽ giải cứu ông. Chúng ta đọc trong
câu 30: “Tôi sẽ dùng bài hát mà ngợi khen danh Đức Chúa
Trời, và lấy sự cảm tạ mà tôn cao Ngài”.
Hãy nhớ, khi bạn cảm thấy
giống như bạn đã dẫm lên nước vì đường quá dài, hoặc nước ấy lên đến cổ đe dọa
nhấn chìm bạn, các phép lạ xảy ra. Hãy nắm chặt lấy Đức Chúa Trời. Đừng bao giờ
buông ra nhơn vì ơn giải cứu của Ngài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét