Những Ưu Tiên Và Triễn
Vọng
“Vậy, hãy cất thành cho con trẻ mình, cùng dựng
chuồng cho bầy súc vật và làm điều các ngươi đã nói” — Dân số ký 32:24
Có một câu chuyện rất
hay kể về một doanh nhân gặp một ngư phủ người Mễ trong khi đi nghỉ mát. Vị doanh
nhân để ý thấy một số cá ngừ có vây lớn trong thuyền của ngư phủ nầy. Ông khen
ngư phủ về chất lượng cá rồi hỏi phải mất bao nhiêu thời gian để bắt được chúng.
Tay ngư phủ giải thích: "Chỉ một lát thôi". Vị doanh nhân đó muốn
biết: "Vậy, ông làm gì với phần ngày còn lại?" "Tôi ngủ muộn, chơi đùa với mấy đứa con, cùng với
Maria vợ tôi đi dạo vào làng vào mỗi buổi chiều, tôi nhấm nháp ly rượu và chơi đàn
guitar với bạn bè tôi".
Vị doanh nhân đưa ra lời
khuyên của mình: "Bộ ông không biết
là nếu ông dành nhiều thời gian để bắt cá, ông có thể mua một chiếc thuyền lớn
hơn, rồi sau đó với chiếc thuyền lớn hơn đó ông có thể bắt được cá nhiều hơn
cho đến khi ông có thể mua thêm nhiều thuyền nữa? Cuối cùng ông có thể bắt được
rất nhiều con cá đến nỗi ông có thể tránh được mối lái và bán trực tiếp cho nhà
phân phối. Ông sẽ kiếm được nhiều tiền, ông có thể chuyển đến thành phố Nữu Ước,
ở đó ông sẽ điều hành toàn bộ doanh nghiệp rồi bán cổ phần công ty của ông cho dân
chúng. Ông có thể kiếm được hàng triệu đô-la!"
Tay ngư phủ thắc mắc: "Việc ấy phải tốn bao nhiêu thời gian”. Người kia đáp: “Mười lăm đến hai mươi năm”. Tay ngư phủ hỏi: “Rồi sao nữa?” Vị doanh nhân mỉm cười nói: "Khi ấy, ông có thể nghỉ hưu ở một ngôi làng Mexico
nhỏ, ở đó ông có thể ngủ muộn, chơi đùa với mấy đứa con, ngủ trưa với vợ, rồi nhâm
nhi rượu với bạn bè của ông”.Tay ngư phủ đáp: "Tôi
hiện đang làm việc ấy đây!"
Cho dù tôi nghe câu chuyện này bao nhiêu lần, nó
vẫn luôn gây ấn tượng. Chúng ta thường bị cuốn vào cuộc sống mà chúng ta quên mất
việc tạo ra một cuộc sống!
Trong phần đọc Kinh Thánh tuần này, hai chi phái
Ru-bên và Gát xin Môi-se cho phép định cư ngay bên ngoài của Israel, ở đó đất đai
dường như tốt hơn. Môi-se nổi giận với họ – không phải vì họ không muốn vào
trong xứ Y-sơ-ra-ên, mà vì cớ tại – vì bầy gia súc của họ – vì công ăn việc làm
của họ (32:4)! Có phải đó là mối quân
tâm chính của họ trong cuộc sống không?
Bậc thánh hiền Do-thái
giải thích rằng Môi-se chỉ ra những điểm ưu tiên không phù hợp của các chi phái
bằng cách nhắc đến vợ con trước, rồi khi ấy mới tới gia súc, khi ông cho phép
các chi phái định cư về phía đông sông Giô-đanh. Môi-se đang dạy rằng khi đưa
ra những quyết định về cuộc sống, gia đình, chứ không phải công việc làm ăn, đấy
mới là những quan tâm chính của chúng ta.
Quí bạn ơi, chúng ta hãy
bắt đầu đưa sự giảng dạy của Môi-se vào lòng. Đức Chúa Trời, gia đình và bạn hữu
hết thảy phải đến trước công việc làm ăn. Các mối quan hệ của chúng ta là mục
tiêu quan trọng nhất của chúng ta, và tiền bạc của chúng ta phải phục vụ cho mục
đích đó. Đừng bao giờ nhầm lẫn phương tiện với cứu cánh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét