Ếch Nhái Bò Lên Lan Khắp Xứ
“A-rôn giơ tay mình trên các sông rạch xứ Ê-díp-tô, ếch nhái bò
lên lan khắp xứ” — Xuất Êdíptô ký 8:6
Trận dịch thứ hai xảy ra đánh vào xứ Ai-cập là
trận dịch về ếch nhái. Từng đứa trẻ Do-thái đến trường đều biết bài hát này: "Một ngày kia Pha-ra-ôn bậc thức dậy – có nhiều ếch nhái
trên đầu mình và ếch nhái ở trên giường. Ếch trên mấy ngón chân, và nhái trên
mũi của ông ta. Ếch ở đây, nhái ở kia, ếch nhái nhảy khắp mọi nơi!"
Đó
là một bài hát rất dễ hát, nhưng nó không chính xác như đã xảy ra.
Bậc thánh hiền Do-thái chỉ ra rằng trong nguyên
văn Hê-bơ-rơ, Kinh Thánh chép: "A-rôn giơ tay mình
ra . . . và ếch nhái bò lên rồi đầy cả đất". Có phải bạn bắt lấy nó
không? Một con ếch bò lên, và không cứ cách nào
đó, một con ếch đã che phủ cả vùng đất! Điều đó có
nghĩa gì chứ?
Bậc thánh hiền giải thích rằng trận dịch chỉ bắt
đầu với một con ếch. Khi người Ai-cập nhìn thấy nó, họ đã đánh đập rồi tìm cách
giết chết nó. Nhưng thay vì chết đi, ếch bắt đầu nhân lên. Một con trở thành
hai con. Người Ai-cập tức giận và đánh hai con ếch, nhưng điều đó chỉ khiến chúng
trở thành bốn con. Giận dữ thêm, họ đánh chúng nhiều lần. Bốn thành tám và rồi 16,
cho đến khi có rất nhiều ếch đến nỗi chúng che phủ toàn bộ xứ!
Tại sao người Ai Cập thôi
đừng tìm cách giết chết ếch khi họ nhìn thấy những gì đã xảy ra?
Câu trả lời: Tức giận.
Tức giận làm cho mù
quáng. Nó phản tác dụng và tự huỷ diệt. Nhưng điều đó không cản được người ta nổi
giận, và nó đã không ngăn cản người Ai-cập đừng hành động vì cớ tức giận. Người
Ai-cập trở nên tức giận đến nỗi họ không thể nhìn thấy họ đang tự làm hại mình
là dường nào. Đó là sức mạnh của sự tức giận: Nó hủy diệt mọi thứ và những ai
đã bước vào con đường đó, kể cả kẻ đang tức giận nữa.
Maimonides, một triết
gia và rabi nổi tiếng thời trung cổ, đã dạy rằng với mỗi bản chất đều có một
con đường ở giữa. Nói như thế có nghĩa là bạn không nên sống bủn xỉn và không xài
phí. Đừng sống ích kỷ và đừng quá ích kỷ. Nhưng có hai đặc điểm — kiêu căng và
giận dữ — mà chính Maimonides cũng luận rằng chúng chẳng có vùng đất trung lập.
Khi nói về những đặc điểm này, chúng ta nên đặt khoảng cách giữa chúng và chúng
ta càng nhiều càng tốt.
Kinh Thánh Do-thái dạy: "Khi một người nhường bước cho tức giận, nếu người
khôn ngoan, sự khôn ngoan sẽ lìa khỏi người. Nếu người là một tiên tri, khả
năng nói tiên tri rời khỏi người; nếu sự cao trọng đã được định cho người từ thiên
đàng, cơn giận sẽ khiến cho người bị mất đi thanh thế". Cơn giận làm cho
chúng ta tổn thương hơn bất cứ ai khác.
Hãy thử điều này: Lần tới,
khi bạn nổi giận và sẵn sàng bung ra, hãy tự hỏi mình: "Tôi kiếm được gì từ sự tức giận của tôi?" Có lẽ bạn sẽ cảm thấy
khá hơn trong một vài phút hay một vài giờ, nhưng rốt cuộc, tức giận chẳng đem
đến cho bạn một điều gì cả. Khi ấy, hãy hỏi: "Tôi
làm gì để không phải nổi giận?" Câu trả lời cho thắc mắc ấy? Mọi sự!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét