Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

ANH HÙNG MỖI NGÀY


Anh Hùng Mỗi Ngày

Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy chọn lấy Giô-suê con trai của Nun, người có Thần cảm động; phải đặt tay trên mình người — Dân số ký 27:18

Trong phần đọc tuần này, Môi-se đã đặt tên cho người kế nhiệm ông là Giô-suê. Chúng ta nhìn nhận rằng Giôsuê là người lãnh đạo thay cho Môi-se và đưa dân Israel vào trong Đất Hứa. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi, sao lại là Giô-suê chứ?

Thực vậy, bậc thánh hiền Do-thái giải thích rằng Môi-se đã có những suy nghĩ khác. Ông nghĩ rằng con trai ruột của ông sẽ là sự lựa chọn tự nhiên, song Đức Chúa Trời đã nói “no”. Bậc thánh hiền cho rằng Phi-nê-a sẽ là một ứng viên xứng đáng sau những hành động anh hùng mà chúng ta đã đọc thấy trước đây. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời cũng đặt Phi-nê-a qua một bên. Ca-lép sẽ không phải là một sự lựa chọn tồi; ông cũng tỏ ra những phẩm chất lãnh đạo khi ông lên tiếng nói suôi cho việc bước vào Đất Hứa, ngược lại với tường trình tiêu cực từ mười thám tử. Nhưng Đức Chúa Trời cũng không chọn ông. Giô-suê đã làm gì chứ? Sao lại là ông chứ?

Bậc thánh hiền giải thích rằng sự cao trọng của Giô-suê không nằm trong bất kỳ hành động nào hết. Sự cao trọng ấy không nhắm vào bất kỳ sự tỏ ra công bình nào hoặc bất cứ hành động đơn lẻ nào về chức năng lãnh đạo. Sự cao trọng của Giô-suê nằm trong khả năng mà ông liên tục lo liệu hết ngày nầy qua ngày khác. Và ông đã làm gì chứ? Ông bám theo Môi-se và không bao giờ rời khỏi ông ấy. Ông đã bắt chước theo công việc học hỏi từ Môi-se, đến gần với Đức Chúa Trời, và giúp đỡ người khác làm theo tương tự, từng ngày một trong cuộc đời mình.

Giô-suê đáng tin cậy và trước sau như một, một hòn đá mà Môi-se và Đức Chúa Trời có thể tin tưởng đến. Điều này đã làm cho Giô-suê ra xứng đáng với việc dẫn dắt con cái Y-sơ-ra-ên.

Còn nhớ câu chuyện ngụ ngôn của Aesop về rùa và thỏ không? Thỏ thì rất nhanh nhẹn, còn rùa thì chậm chạp và kiên định. Nhưng hết thảy chúng ta đều biết ai đã thắng cuộc đua. Ấy chẳng phải là thỏ có được một khởi đầu tuyệt vời nhưng rồi lại ngủ thiếp đi trên đường chạy. Còn rùa thì không chạy nhanh được, nhưng đáng tin cậy trong việc hoàn thành cuộc đua. Bài học hết thảy chúng ta đều biết đến là "chậm và kiên định thường giành được chiến thắng trong cuộc đua". Sự kiên định đạt được chiến thắng.

Giô-suê có phẩm chất "chậm chạp và kiên định" ấy. Không có gì vĩ đại đâu, không có gì là phi thường cả, tuy nhiên ông vẫn giữ kiên định và bền bỉ. Những hành động liên tục của ông về sự công bình thầm lặng đã khiến ông trở thành một anh hùng trong con mắt của Đức Chúa Trời.

Chúng ta hãy tiếp thu bài học này. Những hành vi cống hiến khiêm nhường là điều Đức Chúa Trời đánh giá cao nhất, thậm chí còn hơn là những biểu hiện can đảm và và anh hùng tính. Quí vị giáo sư, các tôi tớ đương nhiệm, những người làm cha làm mẹ tận tụy — họ là những anh hùng đích thực, và chúng ta cũng có thể trở thành bậc anh hùng như thế nữa. Chúng ta không cần phải làm bất cứ điều gì thật phi thường – chỉ cần cống hiến thật phi thường trong mọi sự chúng ta đang làm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét