Gieo Giống Cho Tương Lai
“Người nào vừa đi vừa khóc đem giống ra rải, ắt
sẽ trở về cách vui mừng, mang bó lúa mình” — Thi thiên 126:6
Trong cuộc chiến Yom
Kippur vào năm 1973, một binh sĩ đưa ra thắc mắc rất hay nầy cho nguyên Thủ tướng
Golda Meir: "Cha tôi bị
giết trong Chiến tranh 1948, và chúng ta đã thắng. Chú tôi bị giết trong cuộc
chiến năm 56, và chúng ta đã thắng. Anh tôi mất một cánh tay trong cuộc chiến
năm 67, và chúng ta đã thắng. Tuần trước, tôi đã đánh mất người bạn tốt nhất của
tôi ở chỗ kia . . . và chúng ta sẽ giành chiến thắng. Nhưng có phải mọi hy sinh
của chúng ta là đáng giá không, thưa bà Golda?"
Trong Thi Thiên 126,
tác giả Thi thiên viết: “Người nào vừa đi vừa khóc đem giống ra rải, ắt sẽ trở về cách
vui mừng, mang bó lúa mình”. Câu nầy thường
được trưng dẫn khi tham khảo đến sự tái sanh của Chính phủ Do-thái, và nó còn
được thấy trên nhiều toà nhà cao tầng và các di tích trên khắp đất nước.
Người
Do Thái đã dành nhiều thời gian khóc lóc khi họ gieo hạt giống trong một quốc
gia mới. Một số trong những sự hy sinh đó đã đến trong hình thức lao động lâu
ngày dưới nắng nóng mặt trời; những người khác đã đến dưới hình thức của sự hy
sinh tối hậu – mất đi một người thân hoặc
mạng sống của một người.
Đúng vậy, chúng ta
đã nhìn thấy nhiều kết quả. Hôm nay Israel là một đất nước xinh đẹp với nền
kinh tế thịnh vượng. Tuy nhiên, chúng ta đã không đạt được mục tiêu tối hậu của
mình là trở thành một dân an toàn trong chính đất nước của chúng ta. Người Do-thái
vẫn còn gánh chịu cảnh khủng bố, chiến tranh và sự mất mát trong cuộc sống. Nó
có đáng không?
Đây
là cách Golda Meir trả lời cho binh sĩ nọ vào ngày ấy vào năm 1973: "Tôi khóc cho
sự mất mát của anh, cũng như tôi đau buồn vì những người đã chết của chúng ta.
Tôi thao thức vào ban đêm suy nghĩ về họ. Và, tôi phải nói cho anh biết với mọi
sự trung thực, những hy sinh của chúng ta là cho chính mình chúng ta, khi ấy có
lẽ anh cũng sẽ phải hy sinh nữa; tôi không dám chắc họ sẽ đáng giá bao nhiêu.
Nhưng nếu mọi hy sinh của chúng ta là vì cớ toàn thể dân Do-thái, khi ấy tôi hết
lòng tin rằng giá nào cũng là đáng giá cả".
Đôi khi các cá nhân
hoặc các dân tộc phải đưa ra các quyết định khó khăn vì cớ các thế hệ trong tương
lai. Nhưng hãy nhớ, sự tự do và sự thịnh vượng mà chúng ta đang thưởng thức hôm
nay đến từ máu, nước mắt, và phải, đôi khi cả sanh mạng của những người đã đến
trước chúng ta. Chúng ta nợ họ đối với điều họ đã làm cho chúng ta, cho chính
con cháu của chúng ta. Mặc dù chúng ta có thể khóc lóc khi chúng ta gieo giống,
sẽ có sự vui mừng trong tương lai.
Một câu chuyện Do-thái
xưa đã nói về một học giả Ngũ Kinh có tên là Honi, từng nhìn thấy một người kia
trồng cây carob [tương tự chocolate] . "Ông không biết một cây carob mất 70 năm mới sinh
trái sao? Ông sẽ không thấy trái trong cả đời mình!” Người ấy đáp lời
Honi: “Các tổ phụ của tôi đã trồng trước tôi, và
ngày nay tôi thưởng thức trái của nó. Tôi trồng là cho con tôi".
Bạn sẽ gieo giống gì
hôm nay?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét