Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

HỌC BIẾT ĐỂ KẾT QUẢ


Học Biết Để Kết Quả

Từ khi tôi còn thơ ấu, chúng nó thường hà hiếp tôi, nhưng không thắng hơn tôi được — Thi thiên 129:2

Những quyển niên giám thời trung học cứ xoay vần lâu nay, cũng có truyền thống dự đoán tương lai của các bạn cùng lớp. Ai có nhiều khả năng thành công chứ? Ai có nhiều khả năng là nhà lãnh đạo kế tiếp, hoặc tìm ra một phương pháp chữa trị chứng ung thư? Và cái điều thường xảy ra, những đứa trẻ khá nhất lại có số phận lớn lao nhất và những đứa trẻ ít ai để ý hơn thường bị bỏ qua.

Nhưng, thường thì không luôn vậy đâu, đó không phải là cách mọi việc đang được biểu hiện ra đâu. Thực vậy, thường thì không luôn vậy đâu, mà ngược lại nữa kìa. Người nào nổi bật ở trường trung học thường gây sốc cho chúng ta theo hướng mà họ chọn trong cuộc sống, trong khi những người khác chúng ta có thể không để ý tiếp tục thành công trỗi hơn ước mơ hoang dại nhất của chúng ta. Tại sao? Bởi vì vấn để nằm ở chỗ chẳng phải là cách chúng ta bắt đầu trong cuộc sống — mà là về cách chúng ta kết thúc. Đó là về những lựa chọn mà chúng ta đưa ra và những hành động chúng ta ở khoảng giữa kìa.

Trong Thi Thiên 129, tác giả thi thiên mô tả hoàn cảnh của dân Do-thái. Bị ức hiếp từ khi còn thơ ấu: "cày trên lưng tôi" (câu 3), dân Do-thái đã có một lịch sử đầy kịch tính, trong khi các dân ức hiếp họ sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Tuy nhiên, đấy chẳng phải là cách câu chuyện sẽ kết thúc đâu. Trong khi các dân hà hiếp người Do-thái đã hưởng lấy những khoảnh khắc nổi tiếng và giàu có của họ, trong thi thiên này chúng ta nguyện rằng họ sẽ giống như "cỏ nơi nóc nhà, đã khô héo trước khi bị nhổ" (câu 6) – số phận của họ sẽ là một đời sống ngắn ngủi.

Ngược lại, trong khi người Do-thái đã có một thời nhọc nhằn và bi thảm xuyên suốt lịch sử, điều tốt nhất vẫn chưa đến. Bậc thánh hiền Do-thái kết nối thi thiên nầy với một chương trước đó, chúng ta đọc ở đó: "Kẻ nào gieo giống mà giọt lệ, sẽ gặt hái cách vui mừng" (Thi Thiên 126:5). Những người Do-thái nào đã gánh chịu giông bão có một tương lai sáng lạng và nắng ấm trước mắt họ.

Bất cứ ai chăm sóc một khu vườn đều biết rằng cỏ dại rất dễ mọc lên. Chúng có thể nẩy nở ra hầu như bất cứ đâu và nhanh chóng lớn lên và mạnh mẽ. Mặt khác, cây cối phải mất thời gian và trưởng dưỡng mới phát triển được. Phải mất nhiều năm trước khi mầm mọc lên thành một cây non, nó biến thành cây lớn rồi cuối cùng mới có hoa quả. Dầu vậy, hết thảy chúng ta đều biết điều gì là có giá trị trong cuộc chạy đường dài. Không một ai muốn có cỏ dại ở trong vườn của họ, và ai nấy đều muốn hoa quả của cây trồng.

Mỗi ngày chúng ta được cung ứng cho cơ hội để lựa chọn giữa những điều dễ và nhanh chóng, điều khó và chậm hơn. Đường chạy nhanh và dễ luôn cuốn hút, song không mang lại kết quả. Đường chạy chậm và khó có thể nhiều đe doạ đấy, nhưng lại có tiềm năng nhất.

Chúng ta hãy cầu nguyện mỗi ngày hầu chúng ta có can đảm và sức lực để đưa ra những lựa chọn khôn ngoan để gieo giống, đúng kỳ, sẽ thâu được nhiều hoa quả.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét