Đạt Được Các Mục Tiêu
“Nầy là lời Môi-se nói cho cả Y-sơ-ra-ên, bên
kia sông Giô-đanh, tại đồng vắng, trong đồng bằng, đối ngang Su-phơ, giữa
khoảng Pha-ran và Tô-phên, La-ban, Hát-sê-rốt, và Đi-xa-háp. Từ Hô-rếp tới
Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường” — Phục truyền luật lệ ký 1:1–2
Truyền khẩu Do-thái dạy
rằng sau khi một người qua đời, người ấy nhìn lại đời sống mình rồi xem coi
mình đã sống ra sao và người ấy có thể sống như thế nào. Một
người nữ sẽ đưa ra những lựa chọn và những sự chọn lựa nào mà người ấy có thể đưa ra. Một số thánh hiền Do-thái cho rằng “lửa địa ngục” là những cảm giác hối tiếc đau đớn cho những gì
đã làm ra và một ước ao cho những gì đáng phải làm.
Bậc thánh hiền đưa ra sự
ví sánh rất hay như thế nầy. Họ nói rằng người công bình sẽ nhìn lại đời sống của
họ rồi thấy rằng những gì họ suy nghĩ là một ngọn đồi nhỏ phải leo lên thực sự
là một ngọn núi lớn lao, không tin được. Tuy nhiên, kẻ ác sẽ có một kinh nghiệm
ngược lại. Họ sẽ nhìn thấy mọi sự họ suy nghĩ là hòn núi đồ sộ thực sự lại là một
ngọn đồi nhỏ mà thôi.
Thật ra, cả hai: kẻ ác
và người công bình đều đang nhìn thấy cùng một phong cảnh, nhưng chỉ vì nhận định
của họ trong cuộc sống, mỗi người nhìn thấy bối cảnh có khác nhau. Người công
bình nếm trải cuộc sống với suy nghĩ: “Đây là
một sự thách thức, nhưng với sự vùa giúp của Đức Chúa Trời và phần quyết định của
tôi, đắc thắng chẳng có gì nhọc nhằn lắm đâu”. Khi nhìn lại, người công bình thấy rằng
những gì họ đạt được trong cuộc sống thật là hoành tráng. Họ đã trèo lên thật
cao với thái độ ấy!
Ngược lại, kẻ ác nếm trải
cuộc đời nhìn vào một thách thức dễ dàng như không thể vượt qua được. Họ nói: “Tôi chưa hề bước vào việc nầy hoặc sống giống như vậy
bao giờ!”
Trong đời sau, họ nhìn lại và thấy rằng một mục tiêu tương đối không thể đạt được
ấy đối với họ, thực sự nó ở trong tầm tay với. Họ dễ dàng đạt được mục tiêu đó,
nhưng một thái độ xấu đã trì kéo họ lại.
Hai câu đầu tiên trong phần đọc tuần nầy cung ứng
cho chúng ta hai trường hợp nói tới cả hai nhận định điển hình kia. Thứ nhứt, chúng
ta nghe thấy rằng Môi-se sắp sửa nói với dân sự. Lời lẽ của ông kết thúc bao gồm
20% quyển Kinh Thánh Hy-bá-lai. Có nhớ lúc đầu Môi-se khởi sự ra sao không? Khi
Đức Chúa Trời phán cùng ông tại bụi gai cháy, Môi-se đã nói: “tôi vẫn chẳng
phải một tay nói giỏi, vì miệng và lưỡi tôi hay ngập ngừng” (Xuất Êdíptô ký 4:10). Còn ở đây, ông là
— một nhân vật nói rất nhiều. Môi-se dấy lên trên sự thách thức và được biến đổi
một cách hoàn toàn.
Câu thứ hai cho chúng ta
biết rằng: “Từ Hô-rếp tới Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi
Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường”. Nói cách khác, toàn
bộ hành trình 40 năm trong đồng vắng chỉ cần có 11 ngày mà thôi! Nhưng dân sự đã
có một thái độ xấu và xem việc bước vào Đất Hứa như bất khả thi, mục tiêu không
thể đạt được. Họ bị bẫy trong các giới hạn của họ, thì cũng vậy sự tấn tới và
khả năng của họ cũng bị hạn chế y như thế.
Chúng ta có thể tiếp thu
nhiều điều từ con cái Israel. Chúng ta sẽ nhìn thấy từng thách thức như một cơ
hội và từng trở ngại như dễ trèo lên, rồi với sự vùa giúp đầy sự thương xót của
Chúa, chẳng có một thách thức nào có thể trì kéo chúng ta lại và chẳng có một
khoảng đường nào là quá xa không thể tới được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét