Dành Thì Giờ Để Quan Tâm
“bèn hỏi rằng: Ngày nay sao hai quan có sắc mặt
âu sầu vậy?”— Sáng thế ký 40:7
Lần kia, một vị ra-bi lỗi lạc vào thế kỷ thứ 19
đã đưa ra một bài giảng nói về tầm quan trọng của việc tiếp đón mọi người một
cách tử tế và tỏ ra sự quan tâm đến lợi ích của người ấy (nam hay nữ). Vị ra-bi nói với các học trò của mình: "Giả sử có ai đó đứng ngoài cửa nhà hội của chúng ta
và rót một ly sữa cho mỗi người đi ngang qua. Có lẽ chúng ta nghĩ rằng người đó
là một nhân vật rất đặc biệt. Và chúng ta đã đúng".
Vị ra-bi nói tiếp:
"Nhưng các em có biết gì không? Bậc thánh hiền dạy rằng có một việc thậm
chí còn lớn hơn việc trao một ly sữa và những thứ tương tự. Việc ấy đưa ra lời
chào thăm và một nụ cười". Vị ra-bi trích dẫn từ Sáng Thế Ký 49:12 chép rằng:
“ . . . răng người trắng vì cớ sữa”. Nụ cười (cho thấy răng trắng của chúng ta) và sự
thăm hỏi người khác thậm chí còn lớn hơn việc chia sẻ một ly sữa nữa.
Câu chuyện của Giô-sép, mà chúng ta bắt đầu
trong phần Ngũ Kinh tuần này [Sáng thế ký
37:! – 40:23; A-mốt 2:6 – 3:8], là một câu chuyện nói tới những gì đã diễn
ra rõ ràng và sự tễ trị thiêng liêng. Dường như các biến cố chẳng có liên quan gì
hết cứ song hành đặng đưa Giô-sép từ nhà tù đến cung điện nhà vua, giúp cho ông
tiếp trợ cho cả dân Israel trong nạn đói trầm trọng. Tuy nhiên, chúng ta có thể
chỉ vào một khoảnh khắc đặc biệt định hướng cho cả cuộc đời Giô-sép — thời điểm
khi Giô-sép giải các điềm chiêm bao của các quan của Pha-ra-ôn đang ở trong tù với
ông. Chính khoảnh khắc quyết định đó đã đưa Giô-sép đến sự chú ý của Pha-ra-ôn.
Và biến cố đó chỉ xảy ra vì một lý do: Giô-sép thức dậy vào một buổi sáng và thấy
rằng các bạn tù của mình đều ủ rủ âu sầu – và ông quan tâm đủ để hỏi han về hiện
trạng của họ.
Có bao nhiêu lần người ta hỏi chúng ta sinh sống
như thế nào, nhưng họ không thực sự muốn nghe câu trả lời? Bao nhiêu lần chúng
ta để ý đến một người bạn, một đồng nghiệp, hoặc thậm chí là một thành viên
trong gia đình trông buồn bã lắm, nhưng chúng ta không có thì giờ để hỏi han và
nghe biết điều chi thực sự đã khiến họ phải phiền lòng? Chúng ta vội vàng nếm
trải cuộc sống của mình, luôn luôn suy nghĩ đến những việc dường như quan trọng
hơn việc chúng ta đang làm. Tuy nhiên, câu chuyện nói tới Giô-sép dạy cho chúng
ta biết đừng bao giờ coi thường tầm quan trọng của một lời chào thăm và một nụ
cười.
"Ngày nay sao hai quan có sắc mặt âu sầu vậy?” Giô-sép
hỏi quan thượng thiện và quan tửu chánh, và ông thực sự muốn biết. Giô-sép đã dành
thì giờ để cho mượn cái lỗ tai thông cảm. Ông đã làm những gì ông có thể giúp đỡ.
Sau cùng, Giô-sép không những đã giúp cho hai viên quan đó, mà còn cho bản thân
ông và cả dân Israel nữa.
Hôm nay, hãy dành một chút thì giờ để trò chuyện
với ai đó đang có cần. Hãy chia sẻ một nụ cười và cho mượn một cái lỗ tai – làm
thế chẳng tốn kém chi hết. Đây cũng là sự tử tế; đây cũng là thì giờ được sử dụng
đúng đắn. Và ai biết được? Đây có thể là khoảnh khắc vĩ đại nhất trong mọi khoảnh
khắc của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét