Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

KHÔNG HỀ QUÊN


Không Hề Quên

Si-ôn từng nói rằng: Đức Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta. Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao? Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi — Êsai 49:14–15

Hãy tưởng tượng bạn là một thanh niên Do-thái ở Châu Âu vào cuối thập niên 1800. Diệt chủng chưa xảy ra, nhưng những cuộc tàn sát, các phỉ báng bằng máu, và đói nghèo rất nhiều. Cuộc sống rất là khó khăn cho dân Do-thái khi không có một quê hương an toàn nào hết. Bạn đã đọc Kinh Thánh và học hỏi với những ra-bi. Bạn biết rõ rằng ở đâu đó tại Trung Đông có một nơi dành cho người Do-thái. Bạn biết về những người Do-thái đã từng sống ở đó cho đến khi họ bị lưu đày.

Bạn được hứa rằng một ngày kia dân Do-thái sẽ trở về, và bạn cầu nguyện hàng ngày xin được cứu chuộc. Nhưng đã qua những 2.000 năm. Trong hai thiên niên kỷ người Do-thái đã cầu xin được trở về quê hương của họ, tuy nhiên, họ vẫn còn sống trong cảnh lưu vong. Có hy vọng không? Liệu điều đó xảy ra không? Trong giờ phút tối tăm nhất của bạn, bạn tự nhũ: "Đức Chúa Trời đã quên chúng tôi rồi?"

Êsai 49:14 – 51:3 tuần này là phần thứ hai trong bảy phần của Kinh thánh được đọc giữa Tisha B'av, là ngày kỷ niệm một loạt các thảm kịch xảy ra cho dân Do-thái trong suốt lịch sử, và Ngày Chí Thánh, bắt đầu với Rosh Hashanah. Các phần Kinh Thánh đọc như thế nầy rất thích hợp khi được gọi là "Bảy Lần Yên Ủi". Đây là những tuyển chọn từ các vị tiên tri nói về những thời điểm suông sẻ hơn cho dân Do-thái, và chúng được sắp xếp để đưa dân sự ra khỏi sự tuyệt vọng của Tisha B'av đến với sự cứu rỗi và cứu chuộc của Yom Kippur.

Trong câu mở đầu của phần đọc Êsai tuần này, chúng ta đọc: "Đức Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta". Giống như dân Do-thái phải tự nhũ trong suốt cuộc lưu đày lâu dài trước sự tái sinh thần kỳ của Israel, khi ấy họ tự nhũ không biết Đức Chúa Trời có quên họ hay không!?!

Bạn thấy có quen không? Đôi khi chúng ta cầu nguyện và cầu nguyện cho một việc gì đó, và những lời cầu nguyện của chúng ta dường như không được nhậm. Khi nào tôi sẽ tìm được một việc làm? Khi nào chúng ta sẽ được phước với con cháu? Đôi khi sự chờ đợi lâu đến nỗi chúng ta cảm thấy mình bị lãng quên. Nhưng Cha chúng ta ở trên trời không bao giờ quên.

Câu tiếp theo của câu ấy: "Đàn bà há dễ quên con mình cho bú". Mẹ quên đứa con quí báu, yêu dấu mình là điều không thể. Đức Chúa Trời rất quan tâm đến chúng ta và nhiều hơn thế nữa: “Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi". Mặc dầu người thân cận nhất với chúng ta bỏ rơi chúng ta, thì Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ quên chúng ta. Chúng ta là con cái của Ngài, là con cái mà Ngài rất yêu thương. Chúng ta không bị bỏ quên đâu!

Lần tới đây, bạn hay ai đó bạn quen biết, nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã quên họ, hãy đọc Êsai 51:3: "Vì Đức Giê-hô-va đã yên ủi Si-ôn; Ngài đã yên ủi mọi nơi đổ nát của nó. Ngài đã khiến đồng vắng nên như vườn Ê-đen, nơi sa mạc nên như vườn Đức Giê-hô-va; giữa vườn ấy sẽ có sự vui vẻ, mừng rỡ, tạ ơn, và tiếng ca hát”. Sau 2000 năm trông đợi, các lời hứa của Đức Chúa Trời đã được ứng nghiệm trong thời của chúng ta. Có sự vui vẻ và ca hát ở Jerusalem một lần nữa, giống như các tiên tri đã hứa. Mặc dù sự chờ đợi của họ là rất lâu, Đức Chúa Trời không bao giờ quên con cái của Ngài, tuyển dân Do-thái, và Ngài sẽ không bao giờ quên bạn đâu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét