Không Chấp Nhận Của Hối Lộ
“Ngươi chớ làm dịch sự chánh trực, chớ thiên vị
ai, cũng chẳng nên nhận của hối lộ; vì của hối lộ làm cho mù mắt kẻ khôn ngoan,
và làm rối lời của người công bình” — Phục truyền luật lệ
ký 16:19
Có lẽ bạn đã tự hỏi làm
thế nào một số những người khôn sáng nhất trong lịch sử lại có thể chối bỏ sự tồn
tại của Đức Chúa Trời. Đối với người tin Chúa, dường như là vô lý khi nghĩ rằng
thế giới đã xảy ra do tình cờ và chẳng có ai đứng ở phía sau bức màn để bày ra
sự việc đó. Cuộc sống chỉ đơn giản là quá kỳ diệu và ngoạn mục, phức tạp và khó
hiểu, không thể là sản phẩm của cơ hội cho được!
Bậc thánh hiền Do Thái dạy
rằng nghiên cứu thiên nhiên và khoa học là một cách để kinh nghiệm Đức Chúa Trời
và nhìn biết thật sâu sắc rằng Ngài đang tồn tại. Tuy nhiên, Do-thái giáo vẫn
cho rằng loại điều tra này là không cần thiết, mặc dù có giá trị đấy. Bậc thánh
hiền chỉ ra một loại đức tin mà họ gọi là "đức
tin đơn sơ". Giống như không có ai cho rằng một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp
đã được tạo ra do sự xáo trộn ngẫu nhiên của mấy hộp sơn, không ai cho rằng một
thế giới tuyệt vời như thế giới của chúng ta đã xảy ra là do tình cờ. Bạn không
cần phải là một nhà học giả mới hiểu rằng có một sức mạnh toàn năng đã tạo ra
thế giới của chúng ta. Bạn chỉ cần mở mắt ra thì thấy ngay. Thật đơn sơ.
Vậy tại sao có nhiều người
khôn sáng lại chối bỏ sự tồn tại của Đức Chúa Trời chứ?
Tôi đã từng nghe giai
thoại này từ một bạn đồng nghiệp: Một vị giáo sư giỏi đã phát ra bài thuyết
trình rất hay về Đức Chúa Trời và Kinh thánh cho một lớp trung niên nghe khi có
người tham dự là giáo sư đại học, đã ngắt ngang. Ông ấy nói: "Tôi muốn ông thôi đừng nói nữa. Nếu ông tiếp tục,
tôi sẽ phải thay đổi lối sống của tôi – và tôi thích lối sống của tôi!"
Bạn có câu trả lời rồi đấy. Tại sao một số người
thông minh sáng láng cực kỳ lại không nhìn thấy bàn tay của Đức Chúa Trời chứ?
Bởi vì họ không muốn thấy. Nếu họ đã nhìn thấy, họ sẽ phải thay đổi, và họ
không muốn thay đổi.
Trong phần đọc Kinh
Thánh tuần này [Phục truyền luật lệ ký 16:18
– 21:9] chúng ta tìm hiểu các luật lệ liên quan đến các quan xét. Một trong
những điều luật này nói rằng: "chẳng nên nhận của hối lộ…". Bậc thánh hiền giải thích
rằng cấm lệnh này không chỉ dành cho các quan xét thôi đâu, mà còn cho mọi người
nữa. Khi chúng ta tra xét đời sống của chúng ta – khi chúng ta đưa ra những quyết
định về những gì chúng ta tin và cách thức chúng ta phải sống theo – chúng ta không
chấp nhận "của hối lộ". Chúng ta không bị tác
động bởi những tiện nghi và khoái lạc kết quả từ chỗ lựa chọn các cảm xúc an
nhàn, thay vì chọn điều chi là đúng đắn. Nếu chúng ta quá gắn bó với những thứ vật
chất và khoái lạc vật chất trong đời sống của chúng ta, mắt của chúng ta có thể
bị mù quáng trước lẽ thật: "vì hối lộ làm cho
mù mắt kẻ khôn ngoan. . .".
Nếu bạn đã từng có một quyết
định phải đưa ra và không thể có câu trả lời rõ ràng, vô luận bạn khó suy nghĩ hay
khó cầu nguyện về nó, có lẽ một "của hối lộ" có thể làm cho thị lực
của bạn trở nên mù mờ. Hãy bỏ đi khoái lạc và tiện nghi mà mỗi quyết định nhắm
tới, rồi sau đó tìm kiếm câu trả lời của bạn một lần nữa. Tôi sẵn sàng đặt cược
là bạn sẽ nhìn thấy một cách rõ nét hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét