Canh Chừng Cái Lưỡi
“Chúng
nó mài nhọn lưỡi mình như rắn, có nọc độc rắn hổ trong môi mình” — Thi thiên 140:3
Sự bình tĩnh của Winston Churchill là huyền thoại,
đặc biệt khi đối mặt với sự phản đối. Một câu chuyện kể về ông đã xảy ra trong
năm cuối của chức vụ. Thủ tướng Churchill đến ngồi tại một buổi lễ chính thức của
chính phủ khi ông nghe thấy hai người ngồi hàng ghế sau ông thì thầm: "Đó là Winston Churchill". "Họ nói ông già yếu rồi". "Họ nói ông nên lùi sang một bên rồi để sự điều hành
đất nước lại cho hạng người năng động và có năng lực hơn". Khi kết thúc buổi lễ,
Churchill quay lại với hai người kia rồi nói: "Chào
quí ông, họ cũng nói ông ta điếc nữa đấy!"
Bằng cách dí dỏm của mình, Thủ tướng Churchill
đã dạy cho hai người nầy biết rằng không phải mọi sự họ đã nghe đều là sự thật
đâu. Tuy nhiên, câu chuyện này cũng chứng tỏ rằng hầu hết ai nấy đều tin vào mọi
điều mà họ đã nghe, dù có là sự thật hay không!
Nói xấu, lashon
hara
theo tiếng Hy-bá-lai, bị coi là rất nghiêm túc trong Kinh Thánh. Bậc thánh hiền
Do-thái dạy rằng khi người ta ngồi lê đôi mách, họ vi phạm không ít hơn 31 điều
răn trong Kinh thánh. Điều răn kinh điển nhất chống lại việc nói xấu có thể được
thấy trong Lê-vi ký 19:16: "Chớ
buông lời phao vu trong dân sự mình, chớ lập mưu kế nghịch sự sống của kẻ lân
cận mình: Ta là Đức Giê-hô-va". Trong các thời kỳ Kinh thánh, nói xấu bị
xem là trầm trọng, nó gặp phải sự trừng phạt khắc nghiệt mà thường do bệnh
phung gây ra, và bao gồm một tuần cô lập.
Tại sao nói xấu bị xử khắc nghiệt như vậy chứ?
Câu trả lời có thể tìm thấy trong Thi Thiên 140,
hoàn toàn nói tới việc là một nạn nhân của sự nói xấu. Trong đó, tác giả Thi
thiên cầu thay xin sự bảo hộ thiêng liêng khỏi những kẻ làm ác, họ “mài
nhọn lưỡi mình như rắn, có nọc độc rắn hổ trong môi mình” (câu 3). Tác giả
Thi thiên kêu gọi những kẻ chuyên nói xấu là "bạo
hành" và "gian ác". Ông mô tả lời lẽ xấu
xa của họ giống như cái bẫy rập để bắt lấy ông.
Không giống như giai điệu thời thơ ấu: "gậy và đá có thể làm gãy xương tôi, song gán ghép sẽ
không bao giờ làm tổn thương tôi", tác giả thi thiên không coi lời lẽ gây tổn
thương là vô hại. Giống như bất kỳ nạn nhân nào của sự nói xấu hay bắt nạt nào
có thể chứng thực, lời lẽ có thể gây tổn hại giống như cái bẫy rập và độc hại
như nọc độc. Đây là lý do tại sao chúng ta phải tránh chúng bằng mọi giá. Giống
như chúng ta phải cảnh giác với một khẩu súng đã nạp đạn, chúng ta phải canh chừng
môi miệng của chúng ta, chúng cũng mạnh mẽ dường ấy.
Tin tức tốt lành, ấy là bậc thánh hiền cũng dạy
rằng người nào cầm giữ không thốt ra lời nói xấu hoặc vu khống kiếm được một phần
thưởng thuộc linh vượt quá sự hiểu biết. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta hai
cánh cửa – răng và môi của chúng ta – để giúp chúng ta canh chừng cái lưỡi của
chúng ta và sử dụng chúng sao cho thích ứng. Mới đây, tôi có thấy cái mẹo hữu
ích này: SUY
NGHĨ trước
khi bạn nói: Hãy hỏi: điều đó có thật hay không? Việc ấy có ích không? Nó có được
cảm thúc không? Có cần thiết không? Có đáng không? Nếu câu trả lời là “no” cho bất kỳ câu nào trên đây, hãy khép cửa lại rồi khoá cho
chặt đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét